Hai cỗ xe ngựa của Ân gia rốt cuộc cũng tiến vào sân đấu võ, Cung lão vừa hiện thân, hiện trường đã gào thét kinh thiên, gần vạn cánh tay đung đưa qua lại trên không trung, cung nghênh đệ nhất giang hồ Tống Quốc giá lâm.
Cung lão gật đầu với Ân Hợp, mắt nhìn người thứ hai Ân Điềm Nhi xuống xe ngựa, mang tâm tình phức tạp đi đến đài trọng tài.
- Hôm nay là ngày thứ bốn mươi sáu mở đại hội võ lâm!
Cung lão cất giọng rõ ràng, đè tiếng ồn ào toàn trường xuống, nhìn khắp bốn phía, nói tiếp:
- Đầu tiên là vòng đấu loại Man Lực cảnh ở Biện Lương thành, hi vọng các vị võ giả lòng mang nhân nghĩa, tận lực không nên đả thương người, nếu không, lão phu nhất định nghiêm trị không tha!
Nói xong, Cung lão ngồi ở đài trọng tài trung tâm nhất, vẫy tay gọi Ân Hợp và con gái lên sân khấu, sắp xếp cho hai người ngồi sau lưng, sau đó gật đầu với người chủ sự.
Người chủ sự thấy thế, dùng hết khí lực hét:
- Đấu loại Man Lực cảnh, chính thức mở ra!
Nhìn Ân Điềm Nhi trên đài trọng tài, Tà Thiên nhíu nhíu mày, hắn không nghĩ tới Ân Điềm Nhi sẽ xuất hiện ở hiện trường, nếu như bị nàng nhận ra, chính là từng chuỗi phiền phức theo nhau mà đến.
- 3688, 3688, mau tới đài!
Trên lôi đài số ba mươi sáu, trọng tài không kiên nhẫn hét lên:
- Trong thời gian mười giây không lên đài, coi như là bỏ....ta nói này tiểu huynh đệ, ngươi có thể đi nhanh lên một chút không?
Vì không làm cho người khác chú ý, Tà Thiên chậm rãi lên sân khấu, đứng đối mặt với đối thủ, trọng tài không kiên nhẫn nói:
- Không cho phép ám toán, không cho phép dùng độc, không bàn sinh tử, bắt đầu!
- Không bàn sinh tử?
Tà Thiên có chút không tin, hỏi ngược lại một câu.
Trọng tài đã chuẩn bị xuống đài, nghe được lời này của Tà Thiên, quay người hờ hững gật đầu.
- A, sợ té đái rồi?
Vẻ mặt đối thủ của Tà Thiên khinh thị, mình gặp đối thủ thiếu chút nữa biến thành tia chớp, không nhịn được khoe cơ bắp của mình ra, mỉa mai nói:
- Nếu sợ chết thì tự mình đi xuống đi, miễn cho tiểu gia....A!
Bùm!
Tà Thiên đồng thời thu hồi chân trái và tay phải, quay người gật đầu ra hiệu với trọng tài đang ngây ra như phỗng, xuống lôi đài.
Trọng tài lảo đảo chạy đến bên lôi đài, nhìn đối thủ đã ngất đi, kéo cổ rồi hét:
- 3688 chiến thắng, tấn cấp vòng tiếp theo!
3688 là một trong mấy ngàn danh hiệu cực kỳ bình thường, thời gian ngắn ngủi một nén nhang, bên tai Ân Điềm Nhi mất hồn mất vía vang lên vô số âm thanh và các con số, cho nên 3688 không gây nên bất luận chú ý gì của nàng, trong tay nàng vuốt vuốt viên đá lạnh lẽo đại biểu cho Tà Thiên kia.
Đôi mắt sắc bén của Cung lão lại nhìn thấy Tà Thiên.
Cũng không phải là lão có khả năng đã gặp qua là không quên được, mà chính là Tà Thiên lại không điệu thấp bản thân mình, sống lưng thẳng tắp kia không biến hóa gì, hắn không cao, chỉ dựa vào cái lưng này nổi bật trong đám người.
Gần như không phí bao nhiêu thời gian, Cung lão đã thấy con hạc bên trong bầy gà này, trong chớp mắt khi phát hiện ra, lão gần như không nhịn được vỗ bàn đứng dậy, thi triển khinh công vô thượng thoáng chốc đi đến bên cạnh Tà Thiên, duỗi bàn tay to lớn bắt lấy Tà Thiên.
Sau đó hỏi:
- Tu vi của ngươi vì sao lại đột phá?
Cung lão rất khiếp sợ, tuy bởi vì Bản Mệnh Nguyên Dương thiếu thốn, đại đa số người không cách nào thấy rõ tu vi của Tà Thiên, nhưng những người này không bao gồm lão.
Lấy ánh mắt từng trải của lão lý giải về tu luyện, chỉ cần liếc mắt một chút là lão có thể thấy rõ, thời gian trôi qua chưa đến nửa tháng, tu vi của Tà Thiên lại đột phá đến Man Lực cảnh tầng thứ tám, thật sự không thể tin.
- Nguyên Dương mất sạch, cho dù là bất thế kỳ tài, cũng không có cách nào làm được nửa tháng đột phá một tầng tu vi.
Cung lão thất thần nỉ non nói:
- Huống chi, Dịch Cân đại viên mãn dễ dàng thành công như vậy sao....
Cung lão quái dị, Ân Hợp nhìn ở trong mắt, khi hắn theo ánh mắt Cung lão nhìn lại, tròng mắt kém chút tuôn ra đến, hay thật, một tên Sát Tu lại không tốn ở rừng sâu núi thẳm kéo dài hơi tài thì cũng thôi đi, mẹ nó chạy đến trước mặt mọi người tham gia đại hội võ lâm là cái có ý gì?
Nhưng hắn biết rõ nữ nhi bảo bối của mình đang ngồi ở sau lưng, cho nên hắn chậm rãi hút vào một hơi, tiến đến bên cạnh Cung lão, cười nghiến răng nghiến lợi nói:
- Là hắn!
Cung lão bị vẻ mặt của Ân Hợp làm giật mình gật đầu suy nghĩ một lát, nói:
- Chuyện này ta sẽ xử lý, ngươi bình tĩnh một chút, trông giữ tốt Điềm Nhi là được.
Thoải mái thắng trận đầu, nội tâm Tà Thiên không có một tia dao động, tu vi đối thủ chỉ ở Man Lực cảnh tầng sáu, loại võ giả này hắn đã có thể giết chết từ nửa tháng trước, hắn cảm thấy mình có chút khi dễ người.
Thuận lợi đi ra sân đấu võ, Tà Thiên tiến vào một quán cơm bên cạnh đường phố, đi thẳng lên lầu hai.
Đi theo hắn đi lên, là đoàn người Trần gia.
- Tà Thiên, bây giờ tu vi của ngươi là gì?
Trần Cần tiến đến nói đầu tiên đã chỉ thẳng vào bản tâm của hắn, dù hắn muốn kết giao cùng Tà Thiên, nhưng lòng tranh phong với Tà Thiên cũng sẽ không biến mất.
Thấy tâm thần Trần Cần có chút bất an, Tà Thiên lắc đầu:
- Gặp bình cảnh rồi.
- Nhưng vừa rồi ta thấy ngươi một quyền đã đánh đối thủ xuống dưới.
Trần Cần có chút nghi hoặc:
- Tu vi của người kia hẳn là Man Lực cảnh tầng sáu?
- Ừm, Nguyên Dương của ta không đủ, chỉ có thể thừa dịp hắn chủ quan đột nhiên xuất thủ.
Nghe lời này, trong lòng Trần Cần dễ chịu chút, ngồi xuống nghiêm túc nói:
- Chắc hẳn ngươi đã biết chuyện tốt Tạ Xương Dũng làm, có thể không chỉ như thế, đêm đó rời khỏi Lạc Vũ Lâu, hộ vệ Tạ gia dán cáo thị ngươi là Sát Tu đầy thành, may mắn ta theo sau, cho người kéo xuống từng cái, nhưng còn có một chuyện, ta bất lực.
Trong lòng Tà Thiên xiết chặt, hỏi:
- Chuyện gì?
Trần Cần giãy dụa trong chốc lát, rướn cổ lên thì thầm với Tà Thiên một phen, chỉ thấy sắc mặt Tà Thiên lập tức tái nhợt, trong mắt trừ sát ý, còn có một tia kinh hoàng cực hiếm thấy.
- Cám ơn.
Cố nén tâm tình bạo phát, Tà Thiên nhẹ giọng nói lời cảm ơn với Trần Cần, sau đó gật đầu cùng Trần Cường, đứng dậy rời đi.
- Đúng rồi Tà Thiên, nếu như có chuyện gì, ta đi chỗ nào tìm ngươi?
Tà Thiên dừng chân lại, ngẫm lại mới lên tiếng:
- Cư Phường ở Nam Nhạc thành có một cái sòng bạc, ta ở chỗ này."
- Tà Thiên!