Làm sao Cổ lão bản biết được Tà Thiên như trâu bò, cho dù tối qua Tà Thiên đột phá thần uy, đã trừng trị khách đặt cược gây chuyện, nhưng vị khách đặt cược đó cũng chỉ làm tép riu Man Lực cảnh tầng hai tầng ba.
Hắn cho rằng tu vi của Tà Thiên nhiều nhất cũng chỉ là Man Lực cảnh tầng bốn, tu vi này ở phố phường láng giềng đến cả tay đánh vô danh đều làm không được, lên lôi đài, còn không phải trong nháy mắt đã bị đánh xuống sao?
Vì thế, Cổ lão bản cho rằng Tà Thiên nói như vậy, có nghĩa là muốn xem giải đấu nửa tháng này, thế mà được sao? Ngươi bà nội nó có ước mơ, ta cũng có ước mơ mà!
- Bà nội nó, ngươi còn được đằng chân lân đằng đầu rồi!
Cổ lão bản vừa tức vừa cười, có lòng cho Tà Thiên một cú đánh đầu, lại nhớ đến bản thân là Man Lực cảnh không tầng, thì nói lời sâu xa giáo huấn nói:
- Người ấy, quan trọng nhất chính là thực tế, ngươi nói nếu không có ta thu nhận, bây giờ người có thể ăn được cơm sao?
Nhớ đến trong người bản thân còn có chín tấm kim phiếu, Tà Thiên sờ mũi.
- Nhìn đi, cho nên ta nói, ăn cơm no bụng, chưa chắc đã không theo đuổi được ước mơ.
Cổ lão bản nói đến đây, sắc mặt buồn bã:
- Nhưng mà gia chủ không có thức ăn dư dả, đừng thấy tối qua đã lời được một hai trăm lượng, nhưng mà muốn làm chuyện lớn đó, chút xíu ngân lượng này đến vốn đều không đủ, làm gì còn ăn được cơm!
- Ngươi muốn làm gì?
Tà Thiên nhịn không được hỏi.
Cổ lão bản soạt một tiếng đứng dậy, hăng hái nói:
- Hừ hừ, vốn dĩ phụ thân ta đặt tên cho ta là Cổ lão bản chính là hy vọng đời này ta có thể trở thành lão bản đông gia thật sự! Ta quyết định, dựa vào đại hội võ lâm lần này làm một bàn đặt cược, dựa vào trí tuệ của ta, và cả sự hiểu biết với những võ giả của Biện Lương, chắc chắn sẽ kiếm được khoảng lớn, để danh Cổ lão bản ta, vang vọng Biện Lương!
Bây giờ Tà Thiên mới biết Cổ lão bản tên thiệt chính là Cổ lão bản, không khỏi cảm thấy buồn cười, hắn nghĩ một hồi, nói:
- Ngày mai đánh xong rồi nói vậy, sẽ không làm trì hoãn việc làm ăn của sòng bạc.
- Ê, ê ê, thu dọn bát đũa đi rồi hãy vào phòng chứ!
Thấy Tà Thiên nói xong đã chạy rồi, Cổ lão bản tức đến nỗi la lên:
- Bà nội nó, Ta đường đường là một đông gia mà phải dọn dẹp rửa chén sap, có phải là ta quá nhân từ rồi không, aizzzz, ai kêu ta trời sinh chính là số phú quý nhân nghĩa, không còn cách nào khác....
Cho dù trong lòng tràn đầy sự tự tin, Tà Thiên cũng không dám khinh thường người trong thiên hạ, sau khi tĩnh tâm, hắn bắt đầu tu luyện công pháp tầng tám trước đó.
Thời gian nhanh chóng trôi qua trong lúc Tà Thiên đang si mê tu luyện, sau khi gà trống của sòng bạc kế bên gáy mấy tiếng, Tà Thiên một thân mồ hôi đẩy cửa đi đến bên giếng, lấy một gáo nước giếng mát lạnh lên, đổ từ trên đầu xuống, sảng khoái tinh thần.
- Cổ lão bản, ta đi đây!
Nhìn về phía phòng chính, Tà Thiên đợi một hồi lâu, mới nghe được âm thanh lười biếng vang lên:
- Ô, đi đi, nhớ cho kỹ, mạng sống quan trọng, đánh xong thì quay về chuẩn bị mở bán.... À à, còn nữa, ăn nhiều một chút, tiện thể mang về cho ta nữa.
Nhận lấy một góc bạc bay ra từ cửa sổ, Tà Thiên lắc đầu, quay người ra ngoài.
- Ài, theo đuổi ước mơ là tốt, chỉ sợ sứt đầu máu chảy thôi.
Cổ lão bản ở trên giường lật người, mơ hồ nỉ non nói:
- Tuyệt đối đừng bị thương đó, Cổ lão bản còn phải dựa vào ngươi kiếm tiền lời nữa....
Sắc trời hơi sáng, sân đấu võ của Biện Lương thành Tây Bắc, người đông đầy chỗ.
Mặc dù nói chỉ là đấu loại của Man Lực cảnh, cấp bậc tu vi võ giả không đều, nhưng mà người đến xem cuộc chiến không màng đánh giỏi, chỉ là đến góp vui, đương nhiên, xung quanh không thể thiếu tiểu thương nhân cơ hội phát tài, thậm chí Tà Thiên nhìn thấy có người giơ cao tấm chỉ dẫn viết sòng cược được chỉ định chính thức của cuộc chiến so đấu, tiết tấu này so với Cổ lão bản vẫn đang suy nghĩ, nhanh hơn không chỉ một bước.
Nhai xong bánh bao thịt thứ sáu, Tà Thiên lau vết dầu mỡ trên tay, lấy mộc bài ra xuyên qua đám người đen nghịt, từ lối đi chuyên dụng bước vào sàn đấu võ.
Sàn đấu võ cao rộng trăm trượng bị thân thành mười cái lôi đài kiểu nhỏ, mỗi cái lôi đài đều có số hiệu, đối ứng với hai số đầu số hiệu của võ giả, Tà Thiên nhìn mộc bài trong tay, đi thẳng đến bên lôi đài thuộc về bản thân, nhìn một vòng xung quanh, đã tìm được một vị trí không bắt mắt ngồi xuống nghỉ ngơi.
Giải đấu vẫn chưa chính thức bắt đầu, Cung lão thân là nhân tài kiệt xuất của giang hồ Tống quốc vẫn đang trên đường đến, chỉ cần hắn đứng trên bục trọng tài cao giọng hô một tiếng, giải đấu sẽ được bắt đầu.
Nhưng mà Cung lão lúc này, hoàn toàn không có tâm tư đi hét một tiếng như vậy, chuyện mà hắn muốn làm nhất bây giờ, chính là xuyên không trở về hành lang rừng cây Hà Tây mấy ngày trước, tận tay giao Tà Thiên cho Hà Tây đạo.
- Thật sự là vô cùng buồn nôn!
Gương mặt Ân Hợp nén giận dữ, hung hăng vỗ tay vịn, la nói:
- Sớm biết như vậy lúc đầu cho dù Điềm Nhi không vui, cũng không nên cứu tiểu tử đó!
Cung lão thở dài:
- Chuyện đã đến mức này, chỉ nói thôi thì có tác dụng gì, bây giờ quan trọng nhất chỉ có hai chuyện, thứ nhất, tuyệt đối không thể để Điềm Nhi lại có liên quan đến tiểu tử đó, sau đó, haizzz....
- Cung lão, điều có quan hệ đến danh dự cả đời của người, không thể lại có lòng dạ đàn bà nữa!
Ân Hợp thấy Cung lão có chút không nỡ, gấp gáp nói:
- Thừa dịp bây giờ ở Biện Lương vẫn chưa có ai tin tưởng lời của tên Tạ Xương Dũng đó, nhanh chóng tìm được tên tiểu tử đó, khiến hắn biến mất hoàn toàn!
- Nói thì dễ dàng.
Cung lão lắc đầu:
- Nếu Điềm Nhi biết được...
- Chuyện này để ta làm!
Ân Hợp quyết đoán nói:
- Ta không tin, tình phụ tử mười mấy năm của ta với Điềm Nhi sẽ không so được duyên mới gặp mấy lần của hai đứa nó!
Thấy trong lòng Ân Hợp tràn ngập sự căm phẫn, trong lòng Cung lão có chút vui mừng, lại từ chối nói:
- Vẫn là để ta đi, ngươi với Điềm Nhi vẫn còn một con đường rất dài, nếu bởi vì chuyện này khiến phụ tử ngươi sinh ra ngăn cách, vậy ta chết không nhắm mắt.