Vạn Cổ Tà Đế

Chương 61: Đại hội võ lâm - dự mưu (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Ngựa xe của Ân gia khiêm tốn, cuối cùng trước khi đại hội võ lâm bắt đầu một ngày, đã đến Biện Lương thành.

Trước phủ đệ Ân gia, đã chen chúc đầy người, khi nhìn thấy ngựa xe vô cùng quen thuộc, đại đa số người vui đến phát khóc, mặc dù hộ vệ đã chết chín phần, nhưng mà đại tiểu thư của Ân gia có thể bình an trở về, là đủ rồi.

Cũng có người sắc mặt vô cùng âm trầm, những người này không ngoại lệ, đều là người của nhị phu nhân Ân gia, bọn họ lấy thân đệ đệ của Ân Hợp là Ân Dung cầm đầu, vẫn luôn cực lực phản đối Ân Điềm Nhi thành gia chủ đời tiếp theo, vì thế, bọn họ không tiếc cùng Hứa Triển Đường cùng tính kế, đáng tiếc thất bại trong gang tấc.

Mưu kế của Ân Dung khá là độc ác, chỉ cấn Ân Điềm Nhi bị Hứa thiếu cướp đi, cho dù là qua một thời gian ngắn lại đưa về, Ân Điềm Nhi đều tuyệt đối không thể trở thành người làm chủ của Ân gia nữa.

Hắn vốn cho rằng bằng năng lực của Hứa thếu gia, kế hoạch này nắm chắc trăm phần trăm, nhưng chuyện không như mong muốn, Ân Điềm Nhi không chỉ bình an trở về, hơn nữa vừa xuống xe đã nhàn nhạt nhìn hắn, không nói lời nào.

- Khụ khụ, Thiên Hữu Ân gia à, đích nữ Điềm Nhi, ngươi rốt cuộc....

- Hai chữ đích nữ, Điềm Nhi hổ thẹn không dám nhận.

Gương mặt Ân Điềm Nhi vô cảm đi ngang qua người Ân Dung như ngọn gió, vứt lại một câu khiến đối phương như rơi vào hầm băng:

- Từ bỏ toàn bộ quyền lực của Ân gia, nếu không, ta sẽ nói toàn bộ chuyện xảy ra cho Tộc Lão Hội, ngươi cứ đợi bị đuổi ra khỏi gia tộc đi!

Phủ đệ Ân gia rất lớn, từ cửa phủ đền khuê lầu của Ân Điềm Nhi, một hàng người đã đi gần một nén hương, dưới khuê lầu, Ân Điềm Nhi quay người cúi người thật sâu với Cung lão, cung kính nói:

- Gia gia, ngài cũng vất vả mấy ngày rồi, không cần phải bận tâm đến Điềm Nhi nữa, nếu không lương tâm Điềm Nhi cắn rứt.

Gương mặt Cung lão sầu muộn sau khi đưa mắt nhìn Điềm Nhi lên lầu, mới nói với Ân Hợp đứng bên cạnh:

- Si nữ, không biết nghiệt duyên này lúc nào mới có thể kết thúc.

- Hừ, ta không tin tên tiểu tử có có gan coi nhẹ lời nói của ta!

Ân Hợp tức giận nói một câu, quay người lại nói:

- Cung lão, nhanh chóng trở về nghỉ ngơi đi, ngày mốt đại hội võ lâm diễn ra, ngươi còn phải ra mặt chủ trì.

Đại hội võ lâm của Tống quốc năm năm một lần, ba mươi sáu tòa thành lớn gần như đồng thời cử hành, năm hạng đầu Man Lực cảnh của mỗi tòa thành, sẽ đến Biện Lương thành tham gia giải đấu cuối cùng.

Còn về Nội Khí cảnh, bởi vì các loại nguyên nhân sẽ không cử hành ở các toàn thành lớn khác, cao thủ muốn tham gia giải đấu của Nội Khí cảnh, bắt buộc phải tự đến Biện Lương thành.

Thật ra điểm chú ý lớn nhất của đại hội võ lâm không phải là Nội Khí cảnh, dù sao trừ Biện Lương thành và tam đại môn phái ra, võ giả Nội Khí cảnh ở những nơi khác đều là bá chủ một phương, ai nỡ không để ý mặt mũi tham gia thi đấu, vì thế những giải đấu trước, võ giả tham gia Nội Khí cảnh rất ít.

Cho dù tham gia cho vui, mọi người cũng đều là người có chút danh tiếng, trước mặt mọi người cho dù bực mình, cũng không thể mất mặt da mặt dày mà giở trò, cho nên vai chính của đại hội võ lâm, xưa giờ đều là Man Lực cảnh.

Năm hạng đầu của ba mươi sáu thành, do các thành đóng quân phái người hộ tống, sau khi đến Biện Lương thành thống nhất quản lý, đợi sau khi giải đấu Man Lực cảnh của Biện Lương thành bắt đầu, một trăm tám mươi người này sẽ trực tiếp vượt qua đấu loại, bước vào giải đấu chính thức.

Sở dĩ sắp xếp như vậy, là bởi vì võ giả của Biện Lương thành thật sự quá nhiều, nếu như Biện Lương cũng làm một trận đấu loại chọn ra năm hạng đầu trước, không nói đến năm hạng đầu không ba mươi lăm thành khác căn bản không có gì để chơi, đối với võ giả Man Lực cảnh khác của Biện Lương cảnh cũng không công bằng, dù sao so về thực lực, cho dù là cảnh giới giống nhau, tinh anh của Biện Lương thành cũng cao hơn thành khác một bậc.

Tà Thiên, đang trong đội quân nhốn nháo xếp hàng đợi báo danh.

Cổ lão bản bên cạnh hắn đến giờ vẫn chưa hoàn hồn lại, gương mặt hoang mang, hồi lâu mới chọt Tà Thiên, ngơ ngác hỏi:

- Ngươi, ngươi thật sự muốn tham gia?

- Đúng.

Cổ lão bản chớp chớp mắt, vừa muốn nói lời sâu xa, lại biến thành một tiếng thở dài:

- Người trẻ tuổi mở mang một chút cũng là chuyện tốt, nhưng mà phải có chừng mực. Nhớ kỹ nha, khi đấu võ nếu không địch lại, mau chóng nhận thua, tuyệt đối đừng để bị thương, võ giả Biện Lương thành trước giờ âm hiểm, cảnh tượng này, không thể thiếu mất cánh tay gãy chân đó.

Xếp hàng đã hai tiếng đồng hồ, Tà Thiên mới đến trước điểm báo danh, nói ra tên của bản thân, cũng báo giả đi năm tuổi, dù là như thế, Man Lực cảnh tầng tám mười bảy tuổi cũng khiến cho báo cáo quan ngạc nhiên, cuối cùng hắn đã nhận được một khối mộc bài, trên mộc bài chỉ có số hiệu, nếu như sau vòng đấu loại được thăng cấp, mới có tư cách lấy được tấm thiết bài có khắc tên bản thân.

Cầm chắc mộc bài, Tà Thiên và Cổ lão bản đang muốn rời đi, đột nhiên có người hét to một tiếng:

- Tà.. công tử!

Tà Thiên theo tiếng nhìn lên, đã nhìn thấy gương mặt Trần Cần hưng phấn, đang đứng dưới mái hiên không xa vẫy tay với bản thân, suy nghĩ một hồi, Tà Thiên hơi lắc đầu, theo Cổ lão bản rời khỏi hiện trường báo danh.

- Cần thiếu, tại sao Tà Thiên nhìn thấy ngươi lại không qua đây chào hỏi?

Trần Cường không nhịn được đuổi theo vài bước đã dừng lại, nghi hoặc hỏi.

Trần Cần suy nghĩ một lát, nói:

- Có thể hắn đã biết chuyện tốt mà Tạ Xương Dũng làm, nếu lúc này gặp mặt với ta, đến lúc đó khó tránh sẽ ảnh hưởng đến chúng ta, nhưng chuyện đó quá mức quan trọng, ta muốn ngay lập tức nói cho hắn.

Trần Cường im lặng hồi lâu, nhàn nhạt nói:

- Cần thiếu, ta muốn đi tìm Tà Thiên.

- Không được.

Trần Cần nhanh chóng khuyên nói:

- Tà Thiên đã báo danh tham gia giải đấu, ngày mai chắc chắn có cơ hội chạm mặt với hắn, lại nói nữa, bây giờ lại nửa tháng trôi qua, tu vi của hắn có lẽ cho dù thấp hơn ta một tầng, cũng cao hơn ngươi, ngươi qua đó không giúp được gì.

Sự xuất hiện của Trần Cần, ít nhiều khiến Tà Thiên có chút ngạc nhiên, hắn cũng đã nhìn thấy Trần Cường, cánh tay phải đó mặc dù vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, cũng chỉ là vấn đề thời gian, xem ra người Trần gia biết được tai hại của vương quyền, chăm sóc Trần Cường rất tốt.

Bởi vì đấu loại ngày mai đã chính thức bắt đầu, Cổ lão bản lần đầu tiên không để Tà Thiên nấu cơm, vào trong quán ăn mang về vài món ngon, về đến nội viện, ăn một bữa cơm ngon lành.

Ăn cơm xong, Cổ lão bản đã nhìn chằm chằm Tà Thiên, cũng không nói chuyện, Tà Thiên bị nhìn có chút khó chịu, hỏi:

- Ngươi muốn nói cái gì?

- Ta muốn nói, ngươi chưa từng gọi ta một tiếng Cổ lão bản.

Cổ lão bản thở dài, xụt xịt nói:

- Nhưng ta không trách ngươi, khi còn trẻ ai cũng có mơ ước, ngày mai thì, ngươi sẽ có một cơ hội gần với ước mơ thêm một bước, nhưng ta phải nói trước, tối nay vì ngươi, ta đóng cửa không bán, nhưng mà ngày mai trận đầu tiên vừa kết thúc, ngươi kiềm chế lại cho, lắc xúc xắc cho ta thật tốt, ta tuyệt đối sẽ không đối xử tệ bạc với ngươi đâu.

Tà Thiên đang muốn gật đầu, đột nhiên cảm thấy không đúng, nói:

- Nghe nói giải đấu võ Man Lực cảnh phải liên tục nửa tháng....

Ý lời này của hắn, là nói bản thân phải đánh nửa tháng, nhưng Cổ lão bản nghe có vẻ không phải là mùi vị này.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️