Khi tay Hắc Thủy cắm vào đan điền của Tà Thiên, Tiên Phong lại một lần nữa giữ chặt lão đầu điên.
Đối mặt với cái nhìn đầy tức giận của lão đầu điên, Tiên Phong có chút ngượng ngùng nói:
– Tạm thời cứ tiếp tục xem đi.
– Còn xem cái gì? Tà Mạch tuy mạnh, nhưng cũng không thể làm nghịch thiên!
Lão đầu điên âm lãnh nhìn Tiên Phong:
– Lão tử đã sớm thấy không thích hợp, ngươi trước thì nói Tà Thiên phế vật, sau lại ngăn trở ta xuất thủ, nói thật cho ta biết, ngươi có phải không muốn chủ thượng có người truyền thừa không?
Tiên Phong biến sắc, cuối cùng giận dữ quát:
– Cái tính nóng nảy này của ngươi, phải, ta từng nhùng nhằng nói Tà Thiên phế vật, nhưng về sau ta đã đính chính lại rồi có được không, hơn nữa, hiểu biết về Tà Mạch, ngươi có hiểu rõ bằng ta không?
Hai mắt Lão đầu điên híp lại:
– Ý của ngươi là Tà mạch có thể cứu Tà Thiên? Ngươi đùa cái gì vậy!
– Tà Mạch sơ cấp sao có thể cứu hắn? Hơn nữa theo ta thấy, Tà Thiên cũng căn bản không có thực lực tự cứu mình.
Đối mặt với sự tức giận của lão đầu điên, Tiên Phong không dám thừa nước đục thả câu, chỉ xuống bên dưới, nói:
– Nhưng làm phiền ngươi nhìn xuống một chút, khuôn mặt Tà Thiên có tia sợ hãi và kinh hoảng nào không?
Nghe Tiên Phong nói như vậy, lão đầu điên lập tức nhìn về phía Tà Thiên, phát hiện Tà Thiên tuy rằng chưa hẳn là bình tĩnh, nhưng đáy mắt, lại bình tĩnh giống như lúc gặp Trần Phong ở Ảm Lam Sơn.
Hắn còn nhớ rõ, sự bình tĩnh này đại biểu cho vẫn còn hi vọng.
Nhưng lúc này, đối mặt với sự tàn phá từ Hấp Tinh Đại Pháp của cao thủ Tiên Thiên Cảnh tầng bốn, tu vi hoàn toàn không có, thọ mệnh chỉ còn ba canh giờ, Tà Thiên còn có thể lật bàn bằng cách nào? Tìm đường sống bằng cách nào?
Lão đầu điên không tiếp tục dò hỏi, hắn biết Tiên Phong cũng đang chờ đợi một cái đáp án, nếu không sẽ không dùng năm chữ “tiếp tục xem tiếp đi chọc giận hắn.
– Hấp, Hấp Tinh Đại Pháp!
Cung lão đột nhiên mở mắt, ánh mắt như đuốc gắt gao nhìn chằm chằm sau lưng Hắc Thủy, giận dữ quát:
– Hắc Thủy, ngươi dám tu luyện Ma công, Phong Chủ đại nhân tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi! Bây giờ quay đầu là bờ, thời gian còn chưa muộn!
– Ha ha ha ha!
Hắc Thủy đột nhiên thôi động Tiên Thiên Nội Khí trong thể nội, điên cuồng cười, nói:
– Đợi ta hút được Đạo Quả, đột phá cảnh giới kia, Phong Chủ? Ha ha, cho dù là người của Đạo Môn tới, ta cũng không sợ!
– Tà Thiên!
Nhìn thấy bụng Tà Thiên máu tươi chảy ngang, Ân Điềm Nhi khóc không thành tiếng, nhưng ngay cả khí lực tới gần Tà Thiên nàng cũng không có, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tà Thiên dần dần tử vong, sự tuyệt vọng trong nháy mắt, giống như khoảnh khắc Tà Thiên rời khỏi vết nứt trước kia.
Tà Thiên ngơ ngác nhìn Hắc Thủy, hồn nhiên không biết Hắc Thủy đang thôi động Hấp Tinh Đại Pháp, thôn phệ chút nội khí còn sót lại trong kinh mạch của hắn, vô cùng hưởng thụ biểu tình của hắn trong giờ phút này.
Bởi vì ánh mắt của hắn mặc dù chỉ nhìn Hắc Thủy, nhưng lại không có tiêu cự, tiêu cự ở mảnh đất chết chóc mạt thế, cây đại thụ kia, rễ cây kia ẩn chứa sinh cơ duy nhất kia.
Tình hình trong cơ thể mình, gần như tương tự cái niết bàn huyễn cảnh kia, Tà Thiên thầm nghĩ.
Vỡ vụn thành vô số mảnh đất chết chóc, cực kỳ giống đan điền đã bị phá nát của hắn, Tà Mạch do đại thụ biến thành, vốn nên nở rộ vô số quang mang, nay lại bởi vì khắp nơi đều là tử địa mà trở nên yên ắng. . .
Điểm khác biệt duy nhất, chính là rễ cây ẩn chứa sinh cơ kia.
Rễ cây ở đâu?
Tà Thiên chớp mắt một cái.
Sau đó hắn đã tìm được đáp án.
Rễ cây chính là tâm của hắn, tâm hắn muốn chết, thì sẽ không có rễ cây, không có sinh cơ, tâm hắn cầu sinh, sẽ có rễ cây, có sinh cơ.
Nhưng cầu sinh thì như thế nào?
Theo lý mà nói, Tà Thiên đối với việc hình thành thế giới quan còn rất mơ hồ gập ghềnh, nên hắn dứt khoát không tiếp tục suy nghĩ vấn đề triết lý còn phức tạp hơn cả thế giới quan này, nhưng có một người đang tụng kinh bốn ngày ở bên tai hắn, đó là một bộ kinh thư, Hoa Nghiêm Kinh.
Thế gian vạn vật đều có sinh mệnh, tu hành chi đồ, kích phát tự sinh sinh mệnh, dung nhập với sinh mệnh vạn vật như hoa, thụ, phong, cảm ứng sinh mệnh vạn vật, tới khi đại thành, mới có thể dừng ở Chí Thiện, tràn ngập sinh cơ. . .
Suy tư lắng nghe cảm ngộ về Hoa Nghiêm Kinh, Tà Thiên lại một lần nữa cảm ứng được sinh mệnh huyễn lệ của núi đá cây cối, điểu thú trùng hoa ở bên ngoài, thể nội lần nữa nhiều thêm một sợi sinh cơ, nhưng hắn không chút do dự bóp nát nó.
Bởi vì thiện căn trong lòng hắn được Ôn Thủy, Cổ Lão Bản và Ân Điềm Nhi khơi gợi ra, nhưng lại bị Vô Trần bóp chết, ngay cả một chút thiện căn cũng không còn, thì cần gì căn Chí Thiện này?
Huống chi, hắn khinh thường hướng thiện!
Càng khinh thường lòng từ bi trong miệng Vô Trần hay nói, hành tẩu hướng thiện của một vị bồ tát ác độc!
Hắn không thể quên được tràng cảnh ở trước Vô Trần Tự trước, hắn khom người cầu xin Vô Trần từ bi, quên không được cảnh trước Vô Trần Tự, Vô Trần hủy đan điền của hắn, quên không được Huyết Phật bên trong Từ Bi Điện, quên không được ba bước dẫn dắt từng bước, khiến người ta quy y Phật môn, tự tại tham ngộ Thiền Kinh đại siêu thoát. . .
Phật nói chúng sinh bình đẳng, chúng sinh vô ngã!
Phật nói phổ độ chúng sinh, chúng sinh vô ngã!
Ta cần gì phải nghe lời Phật ngươi nói?
Chúng sinh vô ngã? Ta cũng không phải chúng sinh! Ta chính là ta, ta chỉ vì ta, chỉ ở một chữ “ta!
Thiện không vào tâm ta, giết cũng không vào tâm ta, ta chọn đạo của ta, ta có dùng dùng chân nghĩa sinh sát của Phật lý, ta có thể dùng ngàn vạn diệt sát làm việc thiện, ngươi nói ta thiện ta cứ ác, ngươi nói ta ác ta lại thiện!
Thẳng thắn mà làm, làm việc chỉ cần trong tâm ưa thích!
Ngoài cửa nhà lao, Tạ Soái yên tĩnh nhìn một màn trong phòng giam, trong mắt có các loại cảm xúc hỗn tạp : oán độc, ghen ghét, giải thoát,....
Hắn nghe được đối thoại của Tà Thiên và Hắc Thủy, nghĩ tới cơ duyên Đạo Quả có hàm ý như thế nào đối với võ giả, hắn không thể tin được thứ chó chết trong mắt mình lại đạt được cơ duyên Đạo Quả, chuyện này khiến hắn suýt chút nữa bị ghen ghét hỏa thiêu đến chết.
Nhưng lúc này tận mắt nhìn thấy Hắc Thủy thi triển Hấp Tinh Đại Pháp thôn phệ Đạo Quả củaTà Thiên, đối tượng hắn ghen ghét lại biến thành Hắc Thủy, chúng ta đều tu luyện Hấp Tinh Đại Pháp, tại sao ngươi có thể thôn phệ, mà ta thì không thể?
Ý nghĩ này khiến hắn suýt chút không tự điều khiển được xông vào phòng giam, chẳng qua, sự khủng bố của Hắc Thủy khiến hắn không chút do dự từ bỏ loại xúc động tìm chết này, Hắc Thủy có thể thôn phệ, bởi vì Hắc Thủy mạnh hơn hắn.
Giờ phút này hắn đã hiểu roy, mục đích Hắc Thủy bức hắn tu luyện Hấp Tinh Đại Pháp, Hấp Tinh Đại Pháp được coi là Ma công, tính nguy hại so với Sát Tu chỉ có hơn chứ không kém, Xích Tiêu Phong sớm hay muộn cũng sẽ phát hiện Hấp Tinh Đại Pháp mất tích, sách là do Hắc Thủy trộm, cho nên Hắc Thủy cần một người tới cõng cái nồi.