– Thì ra là bởi vì ân oán cá nhân giữa ngươi và Tà Thiên?
Cung lão quả thực không thể tin được lời Tạ Soái nói, run giọng hỏi.
– Ha ha, về phần là chuyện gì, Cung lão không cần quan tâm!
Tạ Soái không tiếp tục nhiều lời nữa, quay người đi tới chỗ Tà Thiên nằm trên mặt đất không rõ sống chết, vừa đi chưa được mấy bước, lại nghe được giọng nói của Cung lão:
– Tạ Soái, Tà Thiên đã bị các ngươi bắt tới đây rồi, cha con Ân gia còn có tác dụng gì với ngươi? Chỉ cầu xin các ngươi có thể thả cha con bọn họ rời đi. . .
– Không có tác dụng? Ha ha, sao có thể không có tác dụng!
Tạ Soái cất tiếng cười to, một gương mặt dữ tợn dưới ánh nến chiếu rọi càng trở nên vặn vẹo:
– Cung lão không phải không biết tính cách của Tà Thiên đi, người nào tốt với hắn, hắn sẽ tốt với người đó, ta rất chờ mong tràng cảnh ngay trước mặt Tà Thiên hành hạ chết ngươi cùng Ân Điềm Nhi đó, ha ha ha ha. . .
– Ngươi. . . Phốc!
Sắc mặt Cung lão đỏ lên, phun ra ngụm máu tươi.
Tạ Soái thấy thế, xì cười một tiếng, đang muốn quay người nhìn về phía Tà Thiên, sau lưng truyền tới giọng nói suy yếu mà mạnh mẽ:
– Khụ. . . Khụ, Đại công tử, ngươi càng sống càng dật lùi mà. . .
– Tà Thiên!
Chỉ một câu, lập tức đâm vào tim Tạ Soái, khiến vị đệ tử Xích Tiêu Phong này nghiến răng nghiến lợi gầm lên:
– Đã biến thành chó chết còn dám mạnh miệng, thật sự cho rằng bản công tử không dám giết ngươi sao!
– Đại công tử, ta chỉ nói..sự thật. . .
Tà Thiên nhờ ánh lửa, rốt cuộc đã nhìn thấy khuôn mặt của Tạ Soái, nhìn khuôn mặt quen thuộc này, hắn dùng giọng điệu khuyên răn, nói:
– Mới tách ra Đại công tử hơn hai mươi ngày, trong khoảng thời gian này ta lại có tiến bộ, đột phá được một tầng Nội Khí Cảnh, còn giết Lâm Sát Hổ tu vi Nội Khí Cảnh tầng bốn, Đại công tử từng nói với ta, người không thể sống lãng phí thời gian, nhưng Đại công tử tại sao còn lãng phí thời gian ở nơi này, không chăm chỉ tu luyện. . .
– Nói khoác mà không biết ngượng, ngươi. . .
Tạ Soái đau thấu tâm can, bị những lời của Tà Thiên chọc cho tức giận tới nỗi trợn trừng hai mắt, chỉ vào Tà Thiên đang muốn mắng to, ai ngờ Tà Thiên còn nói thêm:
– Đại công tử nên gấp rút tu luyện đi, ngươi thế nhưng là thiên tài, tuyệt đối không thể bị ta vượt qua đâu, nếu không đến lúc ta giết ngươi, ta sẽ không có khoái cảm báo thù rửa hận.
– Ta giết ngươi!
Tạ Soái rống lên một tiếng, lòng đố kị thiêu đốt khiến hắn quên hết mọi thứ, chỉ muốn chém Tà Thiên thành trăm mảnh, nhưng tay hắn vừa mới nâng lên, một trận gió lớn lập tức thổi vào phòng giam, tới sau lưng Tạ Soái hóa thành một người mặc đồ trắng.
– Muốn chết?
Toàn thân Tạ Soái run lên, vội vàng quay người quỳ xuống đất, hoảng sợ nói:
–Tạ Soái không dám, xin trưởng lão tha tội!
Hắc Thủy liếc mắt nhìn Tà Thiên đang có chút thất vọng, cười lạnh nói:
– Tà Thiên nói không sai, Tạ Soái, ngươi quả thực nên dốc sức khổ công, nếu không cũng sẽ bị phá nát đan điền, tu vi mất hết bị người đùa bỡn xoay vòng vòng.
– Phá nát đan điền?
Trong lòng Tạ Soái giật mình, vội vàng quay đầu nhìn Tà Thiên, phát hiện đan điền của Tà Thiên quả nhiên vỡ vụn, một thân tu vi. . .
Tu vi có liên quan tới đan điền. . .
Chẳng lẽ Tà Thiên thật sự đột phá đến Nội Khí cảnh?
Thấy khuôn mặt hoảng sợ của Tạ Soái, trong lòng Hắc Thủy giận dữ, không kiên nhẫn quát:
– Thứ mất mặt, cút ra ngoài!
Đưa mắt nhìn Tạ Soái bị dọa chết khiếp rời đi, trong lòng Tà Thiên không có khoái ý, ngược lại có chút tiếc nuối, người ép chính mình bước lên con đường của cường giả, không ngờ lại thành dáng vẻ này, hắn không có nói láo, hiện tại giết Tạ Soái, thậm chí so ra kém lúc trước hắn bẻ gãy ngón tay của Tạ Kim, mang cho hắn khoái ý báo được thù.
Chờ Tà Thiên thoát khỏi hồi ức, lập tức nhìn thấy ba người trước mặt, Cung lão, Ân Điềm Nhi, Ân Hợp.
Khuôn mặt Cung lão suy yếu nhìn chính mình, trong mắt có nghi hoặc, dường như đang hỏi hắn đan điền bị ai phế;
Ân Điềm Nhi khóc đỏ bừng mắt, trong đôi mắt đẹp tràn đầy lo lắng, lo lắng tính mạng của thân nhân, lo lắng an ủi chính mình;
Ân Hợp hấp hối, khinh thường nhìn hắn, ánh mắt ngẫu nhiên lướt qua hắn cũng đầy oán hận, oán hận chính hắn liên luỵ Ân gia, liên luỵ Cung lão. . .
Tà Thiên giống như người đứng xem, tỉ mỉ quan sát tâm trạng của ba người, hắn không có bởi vì nghi hoặc mà sinh ra xúc động muốn trả lời, không có bởi vì lo lắng mà cần an ủi, không có bởi vì oán hận mà oán hận, càng không có bởi vì ba người đang cùng tuyệt vọng mà tuyệt vọng. . .
Bởi vì không cần thiết.
Chuyện cần làm nhất là sống sót, cho nên hắn ngẩng đầu nhìn về phía Hắc Thủy, sau đó cười.
– Ngươi cười cái gì?
Hắc Thủy sầm mặt hỏi.
Tà Thiên ngẫm lại, hỏi:
– Bị sét đánh có tư vị như thế nào?
Hai mắt Hắc Thủy híp lại, thản nhiên nói:
– Ngươi nhìn thấy?
– Nhìn thấy, rất buồn cười.
Tà Thiên thành thật trả lời.
– Ngươi có được loại Đạo Quả nào?
Hắc Thủy không tiếp tục nhiều lời, hỏi ra vấn đề quan trọng rất ở trong lòng, đồng thời tay phải đặt trên đỉnh đầu Cung lão đang bị hai chữ Đạo Quả chấn động tới mức hồn bay lên trời.
Tà Thiên lắc đầu:
– Không cần uy hiếp ta, ta nói ngươi cũng không chiếm được, nó đã dung nhập kinh mạch ta, dung nhập vào Nội Khí của ta, khiến Nội Khí của ta tinh thuần hơn người thường, càng. . .
“Phốc!
Tà Thiên chậm rãi cúi đầu, nhìn bàn tay đẫm máu cắm vào đan điền của chính mình.
– Tà Thiên!
Ân Điềm Nhi vô cùng đau lòng, kêu thảm một tiếng.
Cung lão nhắm chặt hai mắt, nước mắt rơi đầy mặt, không đành lòng nhìn tràng cảnh thiên tài vô thương thành tựu tầng mười, bị người ta tàn sát tới chết.
– Trên đời này, không có gì là không có khả năng.
Khuôn mặt Hắc Thủy vặn vẹo cười nói, dùng tay trái nâng cằm Tà Thiên, nhìn khuôn mặt nhỏ vô cùng kinh ngạc, oán độc cười nói:
– Cuối cùng cũng là của ta, vì đạt được nó, ta không tiếc tu luyện Hấp Tinh Đại Pháp, Tà Thiên, chỉ có ta mới xứng có được cơ duyên Đạo Quả này!