Vạn Cổ Tà Đế

Chương 165: Khốn long xuất thiên - niết bàn (hạ) (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Một câu nói của Tiểu Mã Ca nhất thời khiến sân nhỏ im ắng không một tiếng động.

Chân Tiểu Nhị ngơ ngác nhìn Cổ Lão Bản, thầm nghĩ cái tên vô lại này rốt cuộc là ai, một người hầu mà vừa mở miệng là nói Hoàng Đế keo kiệt, nếu như bị Hoàng Đế nghe được, vậy chẳng phải cả nhà bị chém đầu chu di tam tộc sao?

Nhưng thấy Cổ Lão Bản chỉ hơi sững sờ, sau đó biểu tình chỉ nhíu mày một cái, dường như đối với chuyện Hoàng Đế phái người tới vây bắt mà Tiểu Mã nói rất không kiên nhẫn. . .

Không kiên nhẫn. . .

Đại gia, biểu tình của ngươi sai rồi, hẳn phải là vô cùng hoảng sợ mới đúng chứ?

Chân Tiểu Nhị thấy thế, tròng mắt đều sắp rơi xuống.

– Đại gia hắn, không phải chỉ thắng Hoàng Đế mấy vạn lượng vàng thôi sao, phái người đuổi theo ta làm gì?

Cổ Lão Bản ra vẻ người ở địa vị cao thường cô đơn, khiến Chân Tiểu Nhị trợn mắt hốc mồm bất đắc dĩ cười nói:

– Không dối gạt ngươi, vị hoàng đế này của chúng ta nổi tiếng là keo kiệt, mấy vạn lượng vàng nho nhỏ, Cổ Lão Bản ta để ý sao? Ngươi nhìn xem, ta ở chỗ ngươi mới hai ngày, ngươi kiếm lời bao nhiêu?

– Ách, mười, mười tấm kim phiếu.

Chân Tiểu Nhị nuốt nước miếng, thầm nghĩ có nên đi báo quan hay không.

Cổ Lão Bản nhướng mày, không vui nhìn Tiểu Mã, thản nhiên nói:

– Tiểu Mã, ngươi làm việc không để ý gì cả, đừng tưởng rằng Tuyên Tửu Thành kém Biện Lương Thành, mà ngươi lập tức nhân cơ hội cắt xén, nhớ ngày đó lúc rời khỏi Biện Lương, người người đều đổ xô ra đường tiễn ta, ta vừa vung tay đã là hơn vạn lượng Hoàng Kim, bây giờ thì hay rồi, chúng ta ở chỗ ngươi hai ngày, ngươi mới cho Tiểu Nhị huynh đệ ngàn lượng Hoàng Kim, đây không phải ném mất mặt mũi của ta sao?

Ta cắt xén đại gia ngươi! Tiểu Mã tức giận hận không thể tiến lên cho Cổ Lão Bản một bạt tai, mẹ nó kim phiếu đều cất ở trên người ngươi, trong người lão tử chỉ có mấy lượng bạc vụn, lần nào thanh toán khen thưởng không phải đều là ngươi làm màu sao?

Hơn nữa, bây giờ là tình thế vô cùng hung hiểm, là lúc để làm màu sao? Trong nội tâm Tiểu Mã ca sụp đổ, nếu không phải cố kỵ tiểu tổ tông Tà Thiên, hắn đã có ý dùng tu vi Man Lực Cảnh tầng ba, hung hăng bóp chết Cổ Lão Bản rồi.

Chân Tiểu Nhị nghe được lời này của Cổ Lão Bản, chút tâm tư muốn đi báo quan ở trong lòng lập tức tan thành mây khói, thầm nghĩ không ngờ, Cổ Lão Bản này quả thật là nhân vật thủ đoạn thông thiên, ngay cả hoàng đế cũng không sợ, hơn nữa trên người có tiền tài nhiều như kia, nếu đi theo hắn, Chân Tiểu Nhị ta chẳng phải sẽ một bước lên trời sao?

– Cái đó, Tiểu Mã à , dựa theo tiêu chuẩn ta ở Biện Lương Thành, ở lại chỗ của Tiểu Nhị huynh đệ hai ngày, cần phải đưa bao nhiêu?

– Một vạn lượng!

Tiểu Mã Ca tức giận trả lời.

Mẹ nó, đại gia ngươi thật dám nói mà! Cổ Lão Bản nghe vậy suýt chút thổ huyết, ngoài mặt vẫn vô cùng lạnh nhạt, tùy ý rút từ trong ngực ra một xấp kim phiếu ném xuống trước mặt Chân Tiểu Nhị, Chân Tiểu Nhị vừa mới lên kế hoạch thay đổi nhân sinh xong, lập tức thấy trước mặt một đống kim phiếu kim quang lóng lánh, trong lòng thầm than kế hoạch thay đổi này cũng quá tốt đi ?

– Tiểu Nhị huynh đệ, chỗ ta có chút phiền toái nhỏ nhỏ, nên không quấy rầy ngươi nữa.

Cổ Lão Bản nhìn Chân Tiểu Nhị khẽ cười một tiếng, đứng dậy nói với Tiểu Mã:

– Ngươi đi trước tới biên cảnh nhìn xem bên tiếp ứng đại quân ta ở Sở Quốc kia chuẩn bị như thế nào rồi, không cần lo lắng cho ta, sẽ có cao nhân bảo vệ ta chu toàn.

Đại quân? Tiếp ứng? Còn có cao nhân bảo vệ ngươi? Tròng mắt của Tiểu Mã Ca suýt thì rơi ra ngoài, thầm kêu vị cao nhân kia ngoài Tiểu Mã ta, chẳng lẽ còn có thể là Lão Mã kéo xe ư?

– Chậm đã!

Chân Tiểu Nhị rốt cục lấy lại tinh thần, thấy dáng vẻ khí bình tĩnh điềm đạm dường như đã sắp xếp chu toàn mọi chuyện của Cổ Lão Bản, tâm tư càng chắc chắn, “vụt một tiếng kêu lên:

– Sao dám để Tiểu Mã Ca cơm bưng nước rót bôn ba lao lực, nếu Cổ Lão Bản vừa mắt ta, Chân Tiểu Nhị nguyện ra sức làm trâu làm ngựa!

– Ách, vậy không tốt lắm đâu?

Cổ Lão Bản mừng như điên, nhưng ngoài miệng vẫn khó xử nói:

– Tuy nói ta không sợ Hoàng Đế, nhưng Tiểu Nhị huynh đệ ngươi. . .

– Ha ha, Cổ Lão Bản, mặc dù Tiểu Nhị ta không có bản lĩnh như ngài, nhưng một chút việc nhỏ vẫn có thể làm thỏa đáng.

Chân Tiểu Nhị cũng không dài dòng, tay phải vồ lấy, giấu vạn lượng kim phiếu vào trong lòng, vỗ ngực nói:

– Ngài cứ yên tâm đi, ta cam đoan sẽ giúp ngài bình an ra khỏi Tuyên Tửu Thành! Chẳng qua. . .

– Chẳng qua cái gì?

– Chẳng qua, có lẽ Cổ Lão Bản ngài chịu uất ức một chút.

– Được, có thể kiến thức được thủ đoạn của Tiểu Nhị huynh đệ, chịu chút uất ức thì có làm sao?

Hai nén nhang sau.

Mười hai đệ tử của Đao Phách Môn ẩn thân trong chỗ tối, trợn mắt há hốc mồm nhìn một xe chở phân, dưới ánh đuốc chiếu rọi đi tới cổng thành của Tuyên Tửu Thành, người đang vùng vẫy trong xe chở phân, chính là mục tiêu bọn họ bảo vệ suốt quãng đường đi.

– Sư huynh, có phải tên vô sỉ kia biết rõ chúng ta đang bảo vệ hắn không?

– Hắn chẳng qua chỉ đang làm màu mà thôi. . .

– Vậy, vậy kế tiếp phải làm sao đây?

– Còn có thể làm gì, tiếp tục đóng vai cao nhân chứ sao. . .

– Nhưng, nhưng ta có chút không chịu nổi tên Cổ Lão Bản kia, quá vô sỉ rồi. . .

– Haizz, gắng chịu một chút sẽ quen thôi, đưa bọn hắn đến biên cảnh, chúng ta lập tức về môn phái bế quan!

. . .

Hành lang Hà Tây, trong phòng giam Sát Thần Trại, một mảnh đen kịt, im ắng không một tiếng động.

Từng tiếng bùm bụp vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh của phòng giam, Cung lõa bị trọng thương miễn cưỡng mở mắt, nhưng chỉ nhìn thấy một vùng tăm tối, trong lòng lão thầm than một tiếng, không biết Hắc Thủy lại bắt người nào tới.

Có điều sau một khắc sau, lão lại tự giễu cười khẽ, chính mình nội khí bị phế, không còn sống bao lâu nữa, nghĩ những chuyện này thì có ích lợi gì? Bây giờ chuyện lão phải lo lắng, là cha con Ân Hợp cũng bị hãm hại giam trong nhà giam, chỉ tiếc có Hắc Thủy ở đây, trên đời này không ai có thể cứu hai người họ.

Đang suy tư, cửa phòng giam lại mở ra, mượn ánh nến trong tay người tới, Cung lão nhìn rõ khuôn mặt của người tới, trong lòng nhất thời khẩn trương, khàn giọng quát:

– Tạ Soái, Ân Hợp đã bị ngươi giày vò đến mình đầy thương tích, ngươi còn muốn làm gì!

– Ha ha!

Bước chân Tạ Soái hơi ngừng lại, cười lạnh nói:

– Xem ra tinh thần của Cung lão cũng không tệ nhỉ, yên tâm đi, chút chuyện giữa Ân gia và Tạ gia ta, bản công tử sớm đã quên rồi, lần này tới không phải giày vò hắn.

Cung lão nghe vậy, trong lòng thở phào, thầm nghĩ lần này Tạ Soái đến nhất định là vì người vừa bị bắt tới, người này rốt cuộc là ai? Cung lão không khỏi tò mò dò xét chỗ sâu trong phòng giam, khi lão mượn ánh sáng mờ mờ thấy rõ khuôn mặt nhỏ trắng bệch kia, hoảng sợ kêu lên:

– Tà Thiên!

– Đúng vậy, chính là người khiến ngươi và Ân gia gặp phải kiếp nạn này, Tà Thiên!

Tạ Soái quay đầu nhìn Cung lão cười một tiếng:

– Nghĩ đến trước đó bảo vệ Tà Thiên đủ đường, giờ phút này Cung lão nhất định hối tiếc không kịp đi?

Đồng tử của Cung lão co rụt lại, kinh ngạc nói:

– Ngươi nói cái gì?

– Ha ha, cũng được, bản công tử sẽ nói ra sự thật, miễn cho Cung lão chết vẫn là một con quỷ hồ đồ.

Tạ Soái đặt ngọn nến xuống, cười xấu xa nói ra chân tướng:

– Ta bắt cha con Ân gia, Hắc Thủy trưởng lão bắt ngươi, đều chỉ để dẫn Tà Thiên tới, chỉ tiếc Tà Thiên không có tới, Hắc Thủy trưởng lão không thể không đi một chuyến tới Biện Lương, tự mình bắt lấy Tà Thiên.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)