– Đại sư, ngươi lòng dạ từ bi, tuyệt đối không nên vì chuyện như vậy mà tự trách, trẫm cam đoan, Tà Thiên hẳn phải chết không. . .
– Hẳn phải chết không nghi ngờ, phải không?
Thân ảnh Ôn Thủy thất tha thất thểu xuất hiện ở cửa hậu viên, trên mặt hắn tất cả đều là trào phúng, nhìn Triệu Diệp và Vô Trần, không nhịn được mỉa mai cười thành tiếng.
– Ôn Thủy trưởng lão, trẫm niệm tình ngươi nhất thời không xem xét kỹ càng, tạm thời không truy cứu ngươi.
Triệu Diệp không muốn đắc tội Đao Phách Môn, khuôn mặt âm trầm quát:
– Mau chóng lui ra đi, nếu không đừng trách trẫm. . .
– Các ngươi từng nghe qua Đạo Quả chưa?
Ôn Thủy nhẹ nhàng nỉ non một câu, giống như sấm bổ vào đỉnh đầu Triệu Diệp và Vô Trần.
Ôn Thủy nỉ non xong, quay đầu nhìn hai người đang sửng sốt không hiểu, nhếch miệng cười nói:
– Các ngươi cứ như vậy mà bức một thiên tài vô thượng Man Lực Cảnh tầng mười, thu hoạch được cơ duyên Đạo Quả tới cảnh ngộ này, ta thật sự bội phục dũng khí của các ngươi, ha ha ha ha. . .
– Ôn Thủy, ngươi nói bậy bạ gì đó!
Triệu Diệp hoảng hốt, tâm hoảng ý loạn hỏi.
– Ta nói cái gì không quan trọng. . .
Ôn Thủy lắc đầu cười một tiếng:
– Từ hôm nay trở đi, mỗi ngày ta đều sẽ cầu nguyện cho hoàng thượng, cầu nguyện hoàng thượng có thể không nhìn thấy cừu nhân thu hoạch được cơ duyên Đạo Quả, hàng đêm ngủ ngon giấc, mỗi ngày ăn đủ no, không lo lắng chuyện gì, sống lâu trăm tuổi.
Triệu Diệp giận dữ:
– Ngươi dám nguyền rủa trẫm!
Ôn Thủy khẽ cười, không tiếp tục để ý Triệu Diệp, ngược lại lạnh lùng nhìn Vô Trần:
– Mỗi ngày ta đều vắt óc suy nghĩ để Tà Thiên tán đi sát tính, nhưng sau khi ta gieo xuống một tia thiện niệm trong lòng hắn, đại sư lại không chút lưu tình cắt đứt nó, Tà Thiên ngày sau nếu có sát phạt, bên trong không thể thiếu một phần từ bi của đại sư!
Nói xong cái này một câu này, Ôn Thủy lảo đảo rời đi, suốt quang đường hắn vừa cười vừa khóc, cười Tà Thiên rốt cục chạy ra khỏi lồng giam của từ bi, cười vì Tà Thiên lại vượt qua một kiếp, chắc chắn bay cao hơn, khóc là vì chữ thiện cuối cùng trong lòng Tà Thiên hoàn toàn tiêu tan, khóc vì tương lai của Tống Quốc, chắc chắn sẽ có gió tanh mưa máu.
Hắn biết, cặp huyết nhãn kia, sẽ không bao giờ còn trắng đen rõ ràng nữa.
Màn đêm buông xuống, Biện Lương Thành lại một lần nữa đại loạn.
Nơi đầu tiên rối loạn, chính là Lạc Vũ Lâu vừa mới khai trương.
Khi mấy trăm cấm vệ hoàng cung, trong tay cầm một cái bàn chân chuyên dụng viết chữ Lạc Vũ Lâu đi tới trước Lạc Vũ Lâu, ông chủ Lưu Ngọc Xương lập tức ngốc trệ, hắn còn chưa kịp liên hệ bàn chân này tới chuyện quỷ nhát mấy ngày trước, đã bị một quyền của thống lĩnh Cấm Vệ Quân phá nát đan điền, coi như chó chết kéo đi.
Lưu Hiểu, gia chủ Lưu gia sợ chết khiếp lăn tới hoàng cung, nửa canh giờ sau, lại sợ chết khiếp dẫn theo tất cả cao thủ Nội Khí Cảnh của Lưu gia vọt tới Biện Lương Thành, một đường đi về phía tây.
Ngay lúc người dân Biện Lương Thành còn đang kinh ngạc không thôi, một phần hải bộ văn thư đã khiến bọn họ hiểu rõ mọi chuyện.
Bốn ngày trước thiếu niên thiên tài Tà Thiên bị Vô Trần Đại Sư phế bỏ tu vi, trốn khỏi Vô Trần Tự, bây giờ đang bị vua dân trên dưới truy nã trong phạm vi cả nước.
Chuyện này, không được xem như đại sự gì? Cũng đâu cần phải thủ vệ canh phòng nghiêm ngặt như tội phạm trốn khỏi Thiên Lao chứ. . .
Nhưng cùng lúc này, lại có một tin tức truyền ra từ một quán rượu không biết tên ở Biện Lương Thành, tin tức này rất có đặc tính kiến thức giang hồ, đó là Tà Thiên bị phế bỏ tu vi kia, từng đột phá Man Lực Cảnh tầng mười, từng thu được cơ duyên Đạo Quả.
Một cái không coi là chuyện lớn tin tức, một cái nhìn như tin tức linh tinh, hai bên đều có bằng chứng, khiến cả Biện Lương Thành bùng nổ.
– Là Ôn Thủy!
Trong ngự thư phòng, Triệu Diệp giận tím mặt lật đổ thư án, nghiến răng nghiến lợi mắng:
– Uổng công trẫm nhiều lần nhường nhịn hắn như vậy, hắn còn truyền tin tức này khắp nơi, đáng chết!
Lão thái giám vội vàng bước tới nói:
– Hoàng thượng bớt giận, tu vi Ôn Thủy đã mất hết, để lão nô sai người bắt giữ hắn, mặc cho hoàng thượng xử trí!
– Bắt hắn thì có tác dụng gì!
Triệu Diệp càng tức giận, gào lớn:
– Người trẫm muốn là Tà Thiên! Trẫm phải thừa dịp tin tức này còn chưa truyền ra giết chết Tà Thiên, để tránh ủ ra hậu hoạn lớn lao, có biết không!
Lão thái giám hoảng hốt, quỳ xuống đất cuống quít dập đầu:
– Đúng đúng, hoàng thượng, vậy lão nô sẽ thúc giục Kiêu Kỵ Tướng Quân đi…
– Chậm đã!
Ánh mắt Triệu Diệp không ngừng lấp lóe, một lúc lâu sau gằn giọng nói:
– Đại Bạn, trắng trợn truyền bá chuyện Tà Thiên là Sát Tu ra ngoài, mặt khác ngươi tự mình đi một chuyến, cần phải thần không biết quỷ không hay bắt Ôn Thủy về, đừng thương tổn tính mạng của hắn. . .
– Dạ!
– Tà Thiên, ngươi không phải rất trượng nghĩa sao. . .
Ánh mắt Triệu Diệp oán độc, dữ tợn nhe răng cười:
– Trẫm sẽ chờ thiên tài Đạo Quả ngươi tới nộp mạng!
Ngay tại lúc lão thái giám ra khỏi hoàng cung, một đội Cấm Vệ Quân phi nhanh tiến vào Tuyên Tửu Thành, binh lính phòng vệ của Tuyên Tửu Thành đã sớm chờ đợi từ lâu lập tức tiến lên, khom người bái:
– Không biết Thượng Sứ đường xa mà đến, có. . .
Thống lĩnh cầm đầu Cấm Vệ ném một bức họa cho một tên lính phòng bị, lạnh lùng nói:
– Người này trộm cắp tài sản hoàng thất, phụng chỉ giết chết, việc bây giờ ngươi phải làm, là lập tức giới nghiêm Tuyên Tửu Thành, tập hợp tất cả Quân Phòng Bị, lục soát từng nhà cho ta!
– Vâng!
Mà lúc này, ở một quán trọ rất nổi danh trong Tuyên Tửu Thành, Cổ Lão Bản đang và chưởng quỹ đang cười híp mắt ăn uống linh đình, nâng ly cạn chén.
– Ha ha ha, thật sự là có duyên mà!
Cổ Lão Bản uống một hơi cạn sạch, thì thào nói:
– Ta tên Cổ Lão Bản, ngươi tên Chân Tiểu Nhị, hai ta không phải một đôi trời sinh thì là gì, như thế nào, có muốn đi cùng ta tung hoành thiên hạ Sở Quốc không?
– Ha ha, Tiểu Nhị ngược lại cũng có ý đó, chẳng qua trong tay ta, vẫn còn túng quẫn. . .
Chưởng quỹ Chân Tiểu Nhị còn chưa dứt lời, đã bị một tập kim phiếu rất dày Cổ Lão Bản từ trong ngực sáng mù mắt, lúc này kích động nói:
– Lão Bản đi chỗ nào, Tiểu Nhị ta sẽ đi. . .
– Lão Bản đại gia! Đại sự không xong rồi!
Thần sắc Tiểu Mã hoảng hốt chạy vào sân nhỏ, hô lớn:
– Tên hoàng đế keo kiệt kia đến bắt chúng ta rồi!