Vạn Cổ Tà Đế

Chương 163: Khốn long xuất thiên, niết bàn (trung) (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Chân núi Vô Trần Sơn, Ngọc Liễn, hoàng đế Tống Quốc đang đứng dưới một vùng bóng cây.

Lão thái giám xốc rèm che lên, Triệu Diệp ngáp một cái đứng dậy đi ra, híp mắt nhìn ánh nắng gay gắt giữa trời, uể oải hỏi:

– Không phải bảo mấy ngày nay tiếng Vô Trần đại sư tụng kinh không ngừng ư, vì sao lúc này lại ngừng?

– Hoàng thượng, lúc này đã là buổi trưa, chắc hẳn đại sư đang dùng cơm.

Triệu Diệp gật đầu, cười nói:

– Ừ, rất lâu trẫm chưa từng nếm thử cháo đặc do đich thân Vô Trần đại sư nấu rồi, nói không chừng hôm nay trẫm có thể có lộc ăn no bụng rồi, ha ha!

– Hoàng thượng không chỉ có lộc ăn no bụng, mà còn có thể nhìn cho thỏa thích.

Lão thái giám ẩn ý cười nói.

Triệu Diệp nhìn lão thái giám, vui mừng nói:

– Vẫn là Đại Bạn hiểu trẫm.

– Hoàng thượng quá lời rồi, lão nô sợ hãi.

– Những người khác đợi ở chỗ này, Đại Bạn, theo trẫm lên núi!

Được lão thái giám dìu đi, Triệu Diệp không tốn chút sức lực, đã nhìn cổng chùa Vô Trần Tự, cách Vô Trần Tự càng gần, sự hưng phấn và chờ mong trong mắt hắn càng dày đặc.

Đương nhiên, hắn chờ mong không phải ;à cháo đặc của Vô Trần đại sư, mà chính là Tà Thiên chỉ còn thọ mệnh hai ngày.

Hắn thật sự muốn tận mắt nhìn thấy Tà Thiên chết đi, đây là chuyện hắn chưa bao giờ trải nghiệm, hắn cho rằng nhất định sẽ vô cùng thú vị, cho nên hắn mượn cớ nghe kinh mà tới Vô Trần Tự, mượn cớ cháo đặc nhìn một lần cho thỏa.

Triệu Diệp đang suy nghĩ hết sức tốt đẹp , đột nhiên cảm giác Đại Bạn dừng lại, nghĩ thầm sợ là đã đến cửa chùa, còn để Đại Bạn dìu nữa thì không tốt lắm, hắn lập tức muốn rút tay phải về, nhưng rút ba lần vẫn không rút được, ngược lại cánh tay phải truyền đến sự đau đớn mà hắn chưa bao giờ trải nghiệm.

– Nô tài chết bầm! Buông tay!

Triệu Diệp giận tím mặt, tay trái vung cao lên, muốn vỗ tới phía lão thái giám, lại phát hiện khuôn mặt đối phương đang hoảng sợ nhìn về phía trước.

Triệu Diệp đột nhiên nhìn về phía trước, cửa chùa mở rộng!

Vô Trần đại sư không chút hình tượng có thể nói là ngồi đờ người trên một vũng máu tươi, thất hồn lạc phách!

Xảy ra chuyện gì? Trong lòng Triệu Diệp lộp bộp một tiếng, hắn không có chút tu vi nào, còn cứng rắn kéo lão thái giám bước tới cửa chùa, vừa muốn mở miệng hỏi thăm, lập tức nhìn thấy bên cạnh Vô Trần đại sư, bốn ngụm máu đỏ thẫm nhìn mà giật mình.

Trong nháy mắt, khuôn mặt Triệu Diệp chuyển thành tái nhợt, cố nén ý muốn nôn lảo đảo lui lại!

– Hoàng thượng cẩn thận!

Lão thái giám rốt cục thanh tỉnh, hắn còn chưa kịp xin hoàng thượng tha tội, đã nghe thấy tiếng gào trên đỉnh đầu, trong lòng vội vàng giương mắt nhìn thoáng qua, bị dọa tới nỗi hồn phi phách tán, không chút nghĩ ngợi rống lớn một tiếng, lôi kéo Triệu Diệp rút vào Vô Trần Tự.

Vừa lùi vừa bước vào đột ngột, khiến Triệu Diệp thống khoái mà nôn ra, cùng lúc đó, hắn chỉ cảm thấy trước mắt hắc ảnh lướt qua, một khắc sau, tiếng va đập mãnh liệt liên tục vang lên bên tai hắn, phản chấn vô cùng chói tai.

Rốt cuộc Vô Trần Tự đã xảy ra chuyện gì? Triệu Diệp quả thực quay cuồng, đầu tiên là dị trạng của Vô Trần đại sư, bốn vũng máu đỏ, sau đó là liên tiếp không ngừng có đồ vật từ trên trời nện xuống, nào là bàn ghế, bầu rượu chén rượu, thậm chí còn có xương gà và vỏ đậu phộng. . .

Đây, đây là Vô Trần Tự sao?

Sau nửa canh giờ, trừ cái bốn vũng máu đỏ kia làm gì cũng không rơi xuống, Vô Trần Tự rốt cục đã trở về hình dáng ban đầu, sắc mặt lão thái giám âm trầm phất tay, một đám thái giám thị vệ lập tức mang theo vô số rác rưởi, cùng nhau rời khỏi Vô Trần Tự.

Vô Trần Tự, cuối cùng vẫn là Vô Trần, nhưng còn có từng trận cuồng tiếu mang theo ý vị trào phúng vang lên.

Tiếng cười của Ôn Thủy từ Từ Bi Điện truyền ra, kéo dài không ngừng.

– Vô Trần đại sư, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Bên trong hậu viện Vô Trần Tự, Triệu Diệp liếc mắt nhìn vết máu trên Vô Trần Thạch, cố nén cảm giác muốn nôn, hỏi:

– Là người phương nào dám làm càn cuồng tiếu ở trong Từ Bi Điện?

Vô Trần giống như không nghe thấy giọng nói của Triệu Diệp, hai con ngươi ngốc trệ, thần sắc uể oải, khóe miệng theo từng trận sát ý ở trong lòng bùng nổ, không ngừng trào ra máu tươi.

Lão thái giám thấy thế sắc mặt ngưng trọng, kéo Triệu Diệp kéo lui mấy bước, nói nhỏ:

– Hoàng thượng, Vô Trần đại sư đã động sát niệm, hoàng thượng trước tiên tạm tránh, để lão nô tiến lên thăm dò. . .

– Tà Thiên chạy rồi.

Giọng nói của Vô Trần cắt ngang lời nói của lão thái giám, nhưng hai người Triệu Diệp không nghe rõ, bởi vì bọn họ hoàn toàn bị những tâm tình phức tạp ấn chứa trong giọng nói của Vô Trần hù sợ.

Hoảng sợ, phẫn nộ, kinh hoàng, luống cuống. . . Những tâm tình này, làm sao có thể xuất hiện trên người một cao tăng đắc đạo?

– Đại sư, ngài nói cái gì?

Lão thái giám mờ mịt hỏi, trong lòng tràn ngập dự cảm không ổn.

Vô Trần nặng nề thở dài một hơi, ngay cả phật hiệu cũng quên mất thở dài một tiếng, vô cùng trầm trọng nói:

– Tà Thiên chạy rồi.

Lại là nửa canh giờ nữa trôi qua, lão thái giám thuật mọi chuyện xảy ra trong bốn ngày này, không có một tia giấu diếm.

Lão thái giám đã chấn kinh tới nỗi nói không lên lời, mặc dù Triệu Diệp cũng chấn kinh, nhưng lý trí vẫn còn tồn tại, đợi Vô Trần nói xong, hắn miễn cưỡng gượng cười:

– Đại sư không cần lo lắng, Tà Thiên đã bị ngươi phế bỏ tu vi, mà lại chỉ còn hai ngày thọ mệnh, coi như hắn trốn được, thì có thể làm cái gì? Chỉ là đáng tiếc, không có tận mắt thấy hắn chết, quả thật tiếc nuối. . .

Vô Trần và lão thái giám liếc nhau, trong lòng đắng chát, bọn họ biết, Triệu Diệp căn bản không có nhận thức được ngộ tính, tâm tính Tà Thiên biểu hiện ra trong bốn ngày này khủng bố đến mức nào.

Liên tục đốn ngộ ba bộ Thiền Kinh, có thể sao? Không có khả năng!

Cứ thế mà ra khỏi Niết Bàn Huyễn Cảnh, có thể sao? Không có khả năng!

Nhưng không có khả năng mà hai người dám dùng tánh mạng đánh cược, lại bị Tà Thiên biến thành có khả năng, điều này đối với Tà Thiên mà nói, còn có cái gì là không thể nào đâu?

Tà Thiên chỉ còn hai ngày thọ mệnh, tu vi mất hết, có thể làm cái gì sao? Đương nhiên có thể!

Vô Trần và lão thái giám không hẹn mà cùng rùng mình một cái, trong mắt bọn họ hoảng sợ, đồng thời hiển hiện hình ảnh Tà Thiên vẫn sống sót, một lần nữa sở hữu tu vi, hơn nữa có sự trợ giúp của ngộ tính như yêu nghiệt kia, một đường đột phá tăng mạnh. . .

Hình ảnh đến tận đây mà đứt đoạn, bời vì đằng sau hình ảnh này thật sự vô cùng khủng bố, khủng bố đến mức bọn họ không dám tưởng tượng.

Triệu Diệp nhìn lấy sắc mặt giống như người chết của hai vị cao thủ Tiên Thiên cảnh, cuối cùng cũng hiểu rõ tính nghiêm trọng của chuyện này, sau đó đứng dậy, hô:

– Vô Trần đại sư không cần lo lắng, Tà Thiên đã bị Hắc Thủy bắt cóc, chưa nói đến hắn có thể trốn khỏi sát thủ của Hắc Thủy hay không, dù cho trốn qua, trẫm cũng tự tin có thể khiến hắn chết không có chỗ chôn! Đại Bạn!

Lão thái giám tranh thủ thời gian cúi đầu khom người:

– Hoàng thượng, xin ngài phân phó.

– Lập tức truyền lệnh.

Triệu Diệp vừa dạo bước trầm ngâm, vừa nói ra ý chỉ:

– Toàn quốc phát ra hải bộ văn thư truy nã Tà Thiên, để Ảnh Vệ thu thập hành tung của Hắc Thủy trưởng lão, một khi phát hiện, lập tức lệnh cho Hứa Triển Đường dẫn đầu Kiêu Kỵ Doanh xông tới, giết chết Tà Thiên, mang thi thể về!

Để Hứa Triển Đường đi? Hoàng thượng thật đúng là có thù tất báo! Trong lòng lão thái giám thầm than một tiếng, lĩnh mệnh mà đi.

– Vô Trần tạ ơn hoàng thượng.

Thấy Hoàng Đế đặt Tà Thiên ngang với vị trí của địch quốc, trong lòng Vô Trần yên ổn hơn vài phần, đứng dậy trịnh trọng hành đại lễ , Triệu Diệp thấy thế, nhanh chóng bước tới đỡ lấy người, hào khí tung hoành cười nói:

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)