– Ta đến đây chính là vì chuyện này!
– Hắc Thủy trưởng lão có gì chỉ giáo?
Hắc Thủy nhặt một quân cờ trắng, nhẹ nhàng ném ra, quân cờ lập tức rơi vào vị trí Thiên Nguyên, cực kỳ bá khí mời Vô Trần vào cuộc:
– Ngươi bắt Tà Thiên?
– Lão nạp là người ở bên ngoài, không dám nói bắt.
Hai con ngươi trong mắt Vô Trần híp lại, cờ đen để vào vị trí Tinh Vị, lạnh nhạt cười nói:
– Tà Thiên chính là Sát Tu, lão nạp chỉ là phế tu vi của hắn. Hắc Thủy trưởng lão, nước cờ thứ nhất của ngươi đã ở vị trí Thiên Nguyên, đến tột cùng nhất định quyết tâm phải làm chuyện gì?
– Tà Thiên!
Hắc Thủy lại tức giận, rơi xuống sát chặt với quân cờ trắng của Vô Trần, gằn giọng nói:
– Ta muốn giết hắn!
– Tội lỗi tội lỗi, đây là nơi Phật môn thanh tịnh, Hắc Thủy trưởng lão sao có thể nói tới chuyện giết chóc?
Trong lòng Vô Trần giật mình, lại có một quân cờ rơi vào chỗ Tinh Vị, cùng quân cờ thứ nhất tạo thành thế tiến công.
Cờ trắng lại áp sát cờ đen, Hắc Thủy từng bước từng bước ép sát, nói:
– Ta nhất định phải làm được!
– A di đà phật, nơi Phật môn thanh tịnh mặc dù thuận tiện cho người, nhưng cũng không dám làm lây nhiễm máu tươi.
Quân cờ thứ ba của Vô Trần đặt ở Tinh Vị, nhìn như nhượng bộ, kì thực không nhượng bộ chút nào.
Sự tức giận của Hắc Thủy lại tăng lên, bàn tay khẽ vỗ vào mặt bàn, quân cờ bên trong hộp cờ trắng bay ra giống như mưa, nhìn tình thế, quả thực muốn bạo ngược không nói đạo lý rơi đầy ván cờ, vô cùng bá đạo!
Vô Trần kinh ngạc.
Nhưng ngay khoảnh khắc hắn kinh ngạc, một cái cánh tay màu trắng bỗng nhiên thôi động cờ trắng hình thành thế như màn mưa, đánh thẳng vào ngực hắn!
“Phốc!
Vô Trần phun ra ngụm máu thứ sáu, rơi trên bàn cờ.
– Đại sư, đắc tội, ha ha ha ha!
Vô Trần còn chưa rơi xuống đất, Hắc Thủy đã hóa thành gió lặng, trong nháy mắt biến mất từ phía hậu viện, lao thẳng đến Từ Bi Điện.
Vô Trần kinh hãi, không kịp chữa thương, giống như bay đuổi theo Hắc Thủy, khi hắn đi tới cửa Từ Bi Điện, vừa vặn nhìn thấy một chưởng của Hắc Thủy bổ xuống đầu Ôn Thủy!
– Ngã phật từ bi!
Tu vi của Vô Trần bạo phát toàn bộ, áo cà sa màu đen không gió mà bay, từ trên người hắn tróc ra, hóa thành một đầu Hắc Long đánh úp về phía Hắc Thủy!
– Ha ha, đại sư quả nhiên từ bi, Hắc Thủy bội phục!
Thân hình của Hắc Thủy lập tức thối lui, vừa hay thối lui đến bên cạnh Tà Thiên đang vô cùng hoảng sợ, tay phải chộp lấy Tà Thiền chạy tới cửa điện, tay trái hất Ôn Thủy ra, ba cái gai đen bắn ra tựa như điện quang!
– Đại sư, để ta xem ngươi muốn cứu ai!
Vô Trần căn bản không chút do dự, phi thân nhảy lên, trong nháy mắt đi tới trước mặt Ôn Thủy, phất tay lấy ba cái gai đen xuống, con mắt từ bi nhìn về phía hai ngươi Hắc Thủy vừa lướt đến cửa điện, không tự chủ được đuổi về phía trước hai bước.
Sau hai bước, Vô Trần chợt dừng lại.
Có lẽ, để Tà Thiên bị Hắc Thủy mang đi giết chết, là kết cục tốt nhất đi, Vô Trần nghĩ như thế, nội tâm bất an trong nháy mắt biến mất. . .
Có lẽ, cũng chỉ có kẻ ác như Hắc Thủy, mới thực sự là khắc tinh của Tà Thiên đi, nhớ tới khuôn mặt tràn đầy hoảng sợ của Tà Thiên, Vô Trần nghĩ như vậy, sau khi sự bất an biến mất, sự kinh hỉ nhàn nhạt sinh sôi. . .
Nhưng trên thế gian này, rất ít có hai từ “có lẽ.
Một khắc sau, Vô Trần nhìn thấy cặp huyết nhãn kia, bên trong huyết nhãn tràn ngập ý cười trào phúng.
Lại một khắc sau, Vô Trần thấy rõ Tà Thiên không tiếng động lên tiếng.
– Ngươi hãy sống thật tốt.
“Phốc! Phốc! Phốc!
Ngụm máu thứ bảy phun ra, rơi trước ba trượng của Kim Phật!
Ngụm máu thứ tám, rơi vào cửa đại điện Từ Bi Điện!
Ngụm máu thứ chín, rơi xuống trước cửa Vô Trần Tự!
– Quay về!
Vô Trần hung tợn trừng hai mắt bạo rống lên thành tiếng, nhưng chỉ đổi lại trận cười điên cuồng vang trời của Hắc Thủy.
Vô Trần bị Tà Thiên ba lần bốn lượt trọng thương tâm thần, lại bị Hắc Thủy trọng thương phế phủ, căn bản không có sức lực đuổi theo, hắn thất hồn lạc phách ngã nhào xuống đất, ngay cả Tiểu Mã bay qua trên đầu hắn cũng không có phát hiện.
Đáy mắt hắn, trong đầu hắn, bên tai hắn chỉ còn lưu lại, huyết nhãn của Tà Thiên, sự trào phúng của Tà Thiên, là năm chữ cuối cùng Tà Thiên nói với hắn.
Ngươi hãy sống thật tốt.
– Hãy sống thật tốt?
Lão đầu điên hoàn toàn không hiểu đã xảy ra chuyện gì, nghi hoặc hỏi.
Tiên Phong đã sững sờ từ lâu, giống như bị một chuyện kinh thiên động địa gì đó chấn động tới nỗi hồn bay lên trời, thẳng đến khi giọng nói của lão già điên vang lên, hắn mới không thể tin nỉ non:
– Hãy sống thật tốt, hãy sống để chứng kiến Tà Thiên diệt sư môn của hắn, lại giết Phật của hắn!
Lão đầu điên suy nghĩ hồi lâu, buồn bực nói:
– Không phải chỉ là Hồn Thề thôi sao, ngươi chấn kinh cái gì?
Lúc này, Tiên Phong hoàn toàn không còn tâm tư chế giễu lão già điên, hắn giống như Vô Trần, hoàn toàn bị ý cười trào phúng cuối cùng của Tà Thiên chấn trụ.
Ban đầu khi nhìn thấy Hắc Thủy, sự hoảng sợ trên mặt Tà Thiên là giả.
Khi sắp chia tay Vô Trần, sự trào phúng trên gương mặt của Tà Thiên lại là thật.
Điều này nói rõ cái gì?
Nói rõ Tà Thiên đã sớm đã tính tới chuyện Hắc Thủy sẽ tới tìm hắn!
Nói rõ Tà Thiên sớm đã tính tới chính mình rơi vào trong tay của Hắc Thủy, chẳng những không có nguy hiểm đến tính mạng, ngược lại có thể tìm tới một con đường sống!
Cho nên Vô Trần biết, Tà Thiên lắng nghe Phật Kinh, là thật sự đang lý giải Phật, Tà Thiên lắng nghe quá khứ của hắn, là thật sự đang tìm hiểu sư môn của hắn, mỗi một câu Tà Thiên nói, đều là sự thật. . .
Tà Thiên thật sự muốn diệt sư môn của hắn, lại giết chết Phật của hắn!
Nghĩ tới đây, Vô Trần mất đi tất cả sức lực co quắp trên mặt đất, chuyện khiến hắn hối hận vô cùng, là khi Tà Thiên sảng khoái nói ra chữ "được" kia, hắn đáng ra nên quả quyết xuất thủ giết chết Tà Thiên.
Đến bây giờ hắn mới hiểu được, tất cả những gì Tà Thiên nói, chỉ có chữ "được" kia là giả, là Tà Thiên cố ý làm tiêu tan sát niệm của chính mình, hung hiểm đánh cược một lần cố tìm đường sống trong chỗ chết, hắn đối với lời nói thật lại có tai mà như điếc, chỉ tin cái này chữ "được".
– Không có khả năng, không có khả năng. . .
Tiên Phong đã nghĩ thông suốt mọi chuyện, liên tục kinh hô không có khả năng, lão già điên lại tát cho Tiên Phong một cái, quát:
– Cái gì không có khả năng!
Biểu tình của Tiên Phong vô cùng đặc sắc, lúc Hắc Thủy mới xuất hiện dưới chân núi Vô Trần Sơn, hắn đã phát hiện, nhưng lúc ấy hắn căn bản không nghĩ tới chỉ là một phàm nhân không liên quan tới kia, thế mà lại dẫn Tà Thiên rời khỏi Vô Trần Tự, chuyện càng khiến hắn không có nghĩ tới là, Tà Thiên dường như đã sớm tính toán được sự xuất hiện của Hắc Thủy!
Nếu là thật sự, tâm cơ trù tính ngàn dặm, hạ bút thành văn bậc này của Tà Thiên, quả thật vô cùng khủng bố!
– Đi!
– Con mẹ nó, còn gấp hơn cả lão tử!
Thấy Tiên Phong trong nháy mắt biến mất, lão đầu điên lắc đầu, liếc mắt nhìn bàn tiệc băng ghế vạc rượu còn lại trên phù vân, một chân hắn cũng giẫm xuống bay đi.