Vô Trần Tự trên Vô Trần Sơn, Từ Bi Điện bên trong Vô Trần Tự, trong điện sát khí tràn ngập bốn phía.
Nơi sát khí chủ yếu phát ra không phải là Vô Trần, mặc dù Vô Trần rất muốn giết chết Tà Thiên.
Sát khí này gần như khiến người ta ngạt thở, không phải phát ra từ trên người Tà Thiên, mà phát ra từ đạo hắc văn trên người Kim Phật.
Đây là hồn thề, lấy thần hồn lập lời thề, lời thề thành lập, thần hồn đại tăng, lời thề không thành, thần hồn rơi xuống Cửu Uyên, là nơi Tiên Phật đầy trời cũng không thể đặt chân được.
Tiên Phong và lão đầu điên rốt cuộc đã biết Tà Thiên muốn làm gì, nhưng bọn họ vĩnh viễn cũng không nghĩ tới, Hồn Thề lại xuất hiện trên người một thiếu niên còn chưa chính thức bước vào cảnh giới tu hành, chuyện này đối với bọn họ mà nói, là một chuyện cực kỳ lớn.
Bởi vì chủ thượng đánh đâu thắng đó, quát tháo Cửu Châu đại thế giới trong lòng bọn họ, hiện tại đã có một người truyền thừa, người truyền thừa đã vượt qua khảo nghiệm của ải Đạo Quả, lại có thêm một cái Hồn Thề.
Mà nội dung của Hồn Thề này, là giết Phật.
Bọn họ rất tỉnh táo, mạnh giống như chủ thượng, cũng sẽ không phát thệ loại lời thề này, bời vì có thể dùng tám chữ để hình dung lời thề này : hoàn toàn không biết trời cao đất dày.
Bọn họ vô cùng hối hận, nếu như sau khi kiểm trắc ra phẩm giai Đạo Quả, trước tiên xuất thủ xách Tà Thiên tới Vô Trần Sơn, tùy tiện ném tới một góc nào đó, thì chuyện này đều sẽ không xảy ra.
Nhưng bọn họ muốn xem kịch, muốn biết Tà Thiên có suy nghĩ thế nào, thậm chí cho tới giờ khắc này, Tiên Phong vẫn có một loại xúc động muốn tiếp tục xem kịch, hắn rất muốn biết Tà Thiên chỉ còn hai ngày có thể sống, sẽ tự cứu chính mình bằng cách nào, như thế nào chính thức kế thừa truyền thừa của chủ thượng. . .
Kết quả hai người xem tới nỗi nước mắt rơi đầy mặt.
– Làm sao bây giờ?
Lão đầu điên nức nở nói.
– Đây, đây là trứng ngươi nhặt được từ nơi nào, vì sao lại tà môn như thế?
Tiên Phong vừa khóc vừa phàn nàn.
– Lão tử còn chưa nói ngươi đâu! Nếu không phải ngươi nói cứ tiếp tục xem kịch, thì có thể biến thành dáng vẻ như bây giờ sao?
– Ai, thì ngươi cứ tiếp tục xem kịch đi. . .
– . . .
Bên trong Từ Bi Điện, Vô Trần không thèm che giấu sát ý của chính mình, tu vi trong nháy mắt bạo phát, Tà Thiên và Ôn Thủy lập tức phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch.
– Tà Thiên, cẩn thận. . .
Ôn Thủy hoàn toàn bỏ qua chính mình, một lòng chỉ có nghĩ tới an nguy của Tà Thiên.
Tà Thiên mỉm cười an ủi:
– Hắn sẽ không giết ta.
– Vì sao lão nạp sẽ không giết ngươi?
Giọng nói lạnh lùng của Vô Trần vang vọng khắp Từ Bi Điện.
– Đạo lí rất đơn giản.
Tà Thiên lau máu tươi bên khóe miệng, ôn hòa cười nói:
– Ngươi xuất thân từ Đại Lôi Âm Tự, vô cùng tôn kính Đại Lôi Âm Tự, trong lòng ngươi lại mang từ bi, tâm ngươi đi ngược với quy tắc của Âm Tự, cả hai bên ngươi đều không nguyện ý từ bỏ, bởi vậy ngươi mới có thành tựu như bây giờ.
Vô Trần gật đầu:
– A di đà phật, Tà Thiên thí chủ nói rất chính xác, nhưng lão nạp nguyện vì ngươi buông bỏ lòng từ bi, chỉ cầu người khinh nhờn Phật Tổ, luân hãm trong Địa Ngục, mãi mãi không được siêu sinh.
– Được.
Tà Thiên sảng khoái nói ra một chữ, khuôn mặt mỉm cười chăm chú nhìn Vô Trần , chờ đợi sát thủ của Vô Trần.
Vô Trần trầm mặc thật lâu, giống như ngộ ra điều gì, hắn lau vết máu bên khóe miệng, chắp tay trước ngực, nói:
– Lão nạp lại động sát niệm, sai lầm sai lầm, Tà Thiên thí chủ, ta không biết tượng Phật vì sao vỡ ra, nhưng mấy câu Phật Kinh này, biết được lai lịch của lão nạp, cố ý khinh nhờn Phật Tổ, chính là muốn bức lão nạp ra tay giết ngươi, hủy diệt lòng tư bi của lão nạp sao?
Tà Thiên lắc đầu, vô cùng chân thành nói:
– Ngươi suy nghĩ nhiều rồi.
– A di đà phật.
Lông mi nhíu chặt của Vô Trần thoáng chốc buông lỏng, khẽ cười nói:
– Tà Thiên thí chủ còn có thời gian hai ngày, lão nạp không quấy rầy ngươi nữa.
Nói xong, Vô Trần không chút do dự ra khỏi Từ Bi Điện.
Lão đầu điên nhìn Tiên Phong, mong chờ hỏi:
– Con lừa trọc kia đoán đúng rồi sao?
– Đúng cái rắm!
Tiên Phong trợn mắt đáp.
– Nói không chừng Tà Thiên thật sự chỉ tùy tiện nói thì sao?
Tiên Phong tức quá hóa cười:
– Tùy tiện nói mà lập ra một cái Hồn Thề, không phải càng thảm hại hơn sao?
– Nhưng cũng không thích hợp.
Lão đầu điên sầu tới nỗi gương mặt mo nhăn thành một đoàn:
– Không phải hắn biết chính mình chỉ có thọ mệnh hai ngày, làm những chuyện này có tác dụng gì, có thể khiến hắn sống sót ư?
Tiên Phong đang muốn mở miệng, lông mi lại hơi nhíu lại, hơi dời ánh mắt nhìn xuống chân núi Vô Trần Sơn.
Trên Vô Trần Thạch hậu viện Vô Trần Tự, Vô Trần hoàn toàn khác xa với sự thong dong lúc chưa rời khỏi Từ Bi Điện, hắn căn bản đoán không được Tà Thiên đang suy nghĩ gì, muốn làm cái gì, hắn không biết phán đoán sau cùng của chính mình kia là đúng hay sai, nhưng hắn chỉ có thể suy đoán như vậy.
Bời vì Tà Thiên nói đúng, hắn quả thực sẽ không giết người, tám mươi tám năm trước, khi hắn rời khỏi Lôi Châu giẫm vào Bảo Thuyền, thì đã từng phát thệ chí nguyện lớn lao với Phật Tổ, đời này không giết chóc, chỉ phục ma.
Hắn vô cùng trung thành với sư môn, nhưng lòng lại mang từ bi, hai cái thái cực đối lập mâu thuẫn nhau khiến hắn đau đến nỗi không muốn sống, đồng thời hắn lại muốn chứng minh chính mình là đúng, cho nên hắn đã phát thệ chí nguyện to lớn cực kỳ mâu thuẫn này.
Chí nguyện kia rất khó thực hiện, Vô Trần đã kiên trì tám mươi tám năm, đây là lòng tin của hắn, dù cho lúc này hắn vẫn chấn kinh vì chuyện Kim Phật nứt ra, vẫn không tự chủ được tin tưởng Tà Thiên thật sự muốn diệt sư môn của hắn, giết chết Phật Tổ, hắn vẫn không dám động thủ.
Một khi xuất thủ, chí nguyện lớn lao kia sẽ bị phá, hắn sẽ thật sự vô duyên với Phật.
– Thời gian hai ngày này, xin Phật tổ phù hộ. . .
Vô Trần thành kính quỳ xuống dập đầu xuống đất, cầu xin Phật Tổ phù hộ hai ngày sau mọi chuyện gió êm sóng lặng, chờ tới lúc hắn ngồi thẳng lên, đồng tử lại kịch liệt co lại!
Đối diện hắn, một vị mặc đồ trắng đang ngồi.
Người nọ là Hắc Thủy.
– Ha ha!
Khuôn mặt Hắc Thủy nhìn qua có chút quỷ dị, hắn cười khặc khặc nói:
– Vô Trần đại sư, bị ta tiếp cận gần một trượng vẫn chưa phát hiện, là ai khiến ngươi tâm thần bị trọng thương như thế?
Tâm tư Vô Trần cuộn trào, trên mặt lại khẽ mỉm cười, nói:
– Thì ra là Hắc Thủy trưởng lão đại giá quang lâm, lão nạp không đón tiếp từ xa.
– Thế nào, không muốn nói sao?
Hắc Thủy cười lạnh, còn muốn mở miệng mỉa mai, không ngờ Vô Trần kinh ngạc hỏi:
– Hắc Thủy trưởng lão, tu vi của ngươi, tại sao lại tụt mất một tầng?
– Hừ!
Trong mắt Hắc Thủy lóe lên sự tức giận, oán độc nói: