Vạn Cổ Tà Đế

Chương 159: Phật tiền thính kinh - lời thề (hạ) (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Ba ngày tụng kinh, ba ngày nghe kinh, người trong Từ Bi Điện đã đói bụng.

Vô Trần đại sư ngồi yên lặng một chút, đứng dậy đi ra khỏi Từ Bi Điện, ở cửa điện hắn xoay người nhìn về phía Tà Thiên, muốn hỏi cái gì, cuối cùng không nói ra.

- Cuối cùng là hắn muốn làm cái gì?

- Làm sao ta biết?

- Ngươi không phải tự xưng là chuyện thiên hạ biết đến chín mươi chín phần trăm sao?

- A, Tà Thiên kia chính là một phần trăm còn lại.

Tiên Phong cười ha hả đáp một câu, liếc mắt nhìn Lão đầu điên vô cùng thắc mắc, thản nhiên nói:

- Với trí tuệ của ta cũng nhìn không ra, ngươi cũng đừng suy nghĩ lung tung, cảm xúc Tà Thiên vẫn rất bình tĩnh, trong mắt chưa bao giờ lộ ra châm chọc, hắn tuyệt đối không phải chỉ là đơn giản muốn châm chọc Vô Trần như vậy.

- Tiểu tử này quá mức gian xảo.

Lão đầu điên hung hăng thở dài mắng một câu, sau đó lại mặt mày hớn hở nói:

- Nhưng lão tử thích!

Tiên Phong lắc đầu, nhìn Vô Trần hơi gầy gò đi vào phòng bếp châm lửa nấu cơm, nghĩ thầm vị tiểu hòa thượng này, mới vừa rồi chắc là muốn hỏi Tà Thiên vấn đề này.

Tà Thiên rốt cuộc muốn làm cái gì?

Không ai biết.

Chỉ có Ôn Thủy là hiểu rõ Tà Thiên, dường như đoán được một chút nhưng hắn không thể tin được ý nghĩ của Tà Thiên có thể thành hiện thực hay không, bởi vì chỉ có hai ngày mà uy lực của Nguyên Dương đan cực phẩm đã hao hết.

Vô Trần đại sư nấu cháo rất ngon, Tà Thiên ngửi thấy mùi cháo đặc, cẩn thận thưởng thức từng muỗng, Ôn Thủy cũng không từ chối sự quan tâm chăm sóc của Vô Trần đại sư, ăn xong một chén lại thêm một chén, không ăn no làm sao có sức lực để trút hết sự tức giận và oán hận trong lòng.

- Tà Thiên này, ăn cái gì cũng đều chép miệng sao?

Tiên Phong nghe không quen loại âm thanh làm cho người ta thèm ăn, nhíu mày hỏi.

Lão đầu điên nghe vậy, dường như nhớ tới cái gì đó, kìm lòng không được xoa xoa cái bụng, mặt mày ủ rũ nói:

- Mấy đồ đệ của ngươi ăn Long báo mộc, ngươi còn dám lải nhải sao?

- Sặc…

- Ha ha! Như thế nào, tiểu tử này mạnh hơn đồ đệ của ngươi!

Tiên Phong lại lắc đầu, Lão đầu điên giận dữ, không ngờ giọng nói Tiên Phong cảm khái vang lên:

- Tâm tính chi kiên, cũng mạnh hơn đồ đệ của ta một chút.

Lão đầu điên suy nghĩ một lúc lâu, nghi ngờ nói:

- Ngay cả cảnh tượng trước đó mà ngươi cũng không xem, làm sao ngươi biết được?

- Chuyện nhỏ trong đó tính là cái gì.

Tiên Phong chỉ chỉ phía dưới, sắc mặt hơi có chút ngưng trọng.

- Ngươi cũng biết, nếu vừa rồi Tà Thiên lựa chọn trở thành Phật tu, đã có thể giải trừ vấn đề lớn nhất của hắn là Nguyên Dương chi nguy.

- Nếu lỡ hắn không biết thì sao?

Tiên Phong lắc đầu, nghiêm túc giải thích:

- Sát tâm của hắn chỉ thiếu một chút sẽ bị Phật tính tiêu diệt, chứng tỏ Niết Bàn của hắn đã thành công, Niết Bàn thành công, hắn làm sao không biết mình sẽ Niết Bàn trọng sinh?

Lão đầu điên ngơ ngác và cẩn thận hỏi:

- Ý ngươi là, hắn đã từ bỏ cuộc sống?

- Đúng hay không.

Trong mắt Tiên Phong lóe ra ánh sáng trí tuệ, chậm rãi nói.

- Hắn chỉ là từ bỏ con đường sống mà Phật mang đến cho hắn mà thôi.

- Vậy, vậy hắn còn có đường sống khác?

- Nếu ngươi không ra tay, không có.

- Vì sao?

- Cho dù Vô Trần bởi vì Tà Thiên công tâm bị thương không nhẹ, ta cũng không cho rằng hắn có thể từ trong tay võ giả Tiên Thiên cảnh trung kỳ trốn thoát được.

Tiên Phong quyết đoán lắc đầu.

- Huống chi chạy ra khỏi Vô Trần Tự, hắn có thể không chết sao?

Tiên Phong nói thật, ngay cả Tà Thiên cũng không biết đường sống ở đâu, từ khi đan điền bị hủy, nội khí bản mệnh bị Vô Trần phá, hắn chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này, hắn chỉ cảm thấy hứng thú với Phật và Vô Trần.

Vô Trần ăn một chén cháo đặc cuối cùng, bỏ chén đũa xuống, hắn nhìn về phía Tà Thiên, phát hiện Tà Thiên cũng đang bình tĩnh nhìn mình, Phật tâm nhảy một chút.

- Tà Thiên thí chủ, ngươi còn muốn nghe kinh Phật sao?

Ngay cả Ôn Thủy cũng có thể nghe ra được sự cảnh giác từ trong những lời này của Vô Trần, huống chi là Tiên Phong và Lão đầu điên? Bọn họ đều rõ ràng, Vô Trần đã sinh ra sự sợ hãi đối với Tà Thiên, cũng bởi vì sợ hãi, hắn mới có thể chủ động mở miệng hỏi Tà Thiên còn muốn nghe kinh Phật hay không.

- Nghe hay không thì cũng không khác biệt lắm, không cần.

Tà Thiên lắc đầu.

Trong lòng Vô Trần thở phào nhẹ nhõm, bưng bát đũa lên đang muốn đi ra ngoài rửa chén, Tà Thiên lại lên tiếng hỏi:

- Có thể nói chuyện của ngươi không?

- Lão nạp vừa xuất gia, có thể có chuyện gì.

- Xuất gia cũng có chỗ xuất gia, giống như ta đến từ Tạ gia Dương Sóc thành vậy.

Tà Thiên dừng một chút, khẽ cười nói:

- Cho dù ta đi xa hơn nữa, nhưng ta vẫn đến từ nơi đó, không thay đổi được.

Dường như bị câu nói cuối cùng của Tà Thiên lay động suy nghĩ, Vô Trần thoáng có chút thất thần, thổn thức nói:

- Đúng vậy, điều đó không phải chúng ta có thể thay đổi, tuệ căn của Tà Thiên thí chủ thật sự làm cho lão nạp kinh ngạc, chỉ vài câu đã làm cho lão nạp tâm thần chấn động.

- Suy cho cùng, vẫn là tâm của ngươi động.

Trong đôi huyết nhãn của Tà Thiên ẩn chứa ý cười bình thản:

- Giống như ta không giết người ở trước mặt ngươi, ngươi vẫn là nhận định ta có sát tâm vậy.

Vô Trần im lặng một lát, đi tới trước mặt Tà Thiên ngồi khoanh chân trên tấm niệm, niệm phật hiệu:

- Tà Thiên thí chủ, mới vừa rồi ngươi chỉ thiếu một bước là có thể Niết Bàn trọng sinh, lập địa thành Phật, vì sao đến bước cuối cùng, ngươi vẫn tình nguyện lựa chọn tuổi thọ hai ngày?

Tà Thiên nhẹ giọng nói:

- Ta nhớ tới ta là ai.

- Tâm tính thí chủ kiên cường, có thể nói là bình sinh lão nạp chưa nhìn thấy qua người thứ hai.

Vô Trần nhịn không được thở dài một tiếng, thấy ánh mắt Tà Thiên mang theo ý hỏi, hắn suy nghĩ một chút, dùng giọng điệu vô cùng khâm phục tôn kính nói:

- Người thứ nhất chính là sư huynh của lão nạp, pháp hiệu Vô Tâm.

- Hắn đã làm gì?

- Năm mười lăm tuổi, Vô Tâm sư huynh lựa chọn ngồi tử thiền.

Tà Thiên lắc đầu, tỏ vẻ mình không hiểu, Vô Trần mỉm cười, không giải thích cái gì gọi là tử thiền, ngược lại nói:

- Giống như thí chủ hy sinh tính mạng, nhưng so với thí chủ còn lợi hại hơn một chút.

- Loại người này đáng được tôn kính.

Tà Thiên chân thành khen một câu, lập tức lại hỏi.

- Tống quốc ngoại trừ Vô Trần Tự, cũng không có phật môn thánh địa khác, ngươi đến từ Sở quốc sao?

Vô Trần thở dài một tiếng, chuyện cũ nhắc lại làm cho tâm thần hắn có chút hoảng hốt, lắc đầu nói:

- Lão nạp đến từ Lôi Châu Đại Lôi Âm Tự, cách Uyển Châu không bao xa, lúc trước phiêu lưu trên biển ước chừng hai mươi năm, lão nạp mới đặt chân đến Uyển Châu.

- Đủ xa.

Tà Thiên tưởng tượng một chút, hiện tại cũng giống như không tưởng tượng ra mục tiêu nhân sinh của Hứa Triển Đường, chính mình cũng không tưởng tượng ra là bao xa.

- Ta đi qua con đường xa nhất, từ Dương Sóc thành đến Biện Lương thành.

- Khác nhau một trời một vực.

Vô Trần cười cười.

Tà Thiên gật đầu, hỏi:

- Vì sao lại đến Uyển Châu?

- A Di Đà Phật.

Vô Trần niệm một tiếng phật hiệu rồi rơi vào trầm mặc, ánh mắt từ bi hiếm thấy rõ ràng trở nên phức tạp.

- Lão nạp mười lăm tuổi quy y Phật môn, bởi vì tuệ căn kém, tu hành mười năm mới nhập môn.

Vô Trần rơi vào hồi ức, dùng giọng nói thanh tao và vô hồn để bày ra bức tranh nhân sinh.

- Ai ngờ ta vừa mới nhập môn, còn không kịp thể lĩnh ngộ dạy bảo của Phật tổ, đã sinh ra một chuyện tuyệt đối không nên xuất hiện trên người đệ tử Đại Lôi Âm tự.

- Sắc tức thị không, không tức thị sắc, không nghĩ tới trong lòng ngươi còn giữ một chút chấp niệm.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)