- Ngươi có lật lại được không?
- Tại sao mặt ta lại đau đớn như vậy?
- A, làm ơn, ngươi thích nhìn thì nhìn đi!
Tiên Phong đắc ý cười, còn muốn ép Lão đầu điên làm cái gì đó, thần niệm lại quét đến trang đầu của quyển kinh thư trong tay Vô Trần, đột nhiên kêu lên:
- Tiểu hòa thượng này muốn làm gì!
Gió chợt thổi lên, ánh nến trước tượng Phật chập chờn theo gió.
Tà Thiên chuyển tầm mắt từ Huyết Phật đến trên người Vô Trần đang tiến vào Từ Bi Điện, bước chân của Vô Trần có chút nhanh, làm cho trong điện nổi gió lên, gió thổi nến động, kì thực động tâm.
- Đại sư, tâm của ngươi động.
Bước chân Vô Trần chậm lại, suy nghĩ từ ý niệm đột nhiên thoát ra, hắn lẩm bẩm nói:
- Gió thổi, động tâm…
Tà Thiên không nói gì nữa, nhìn về phía kinh thư trong tay Vô Trần, quyển kinh thư này rất dày, nếu muốn đọc xong, đoán chừng sẽ hao phí không ít thời gian, nhưng đối với hắn hiện tại mà nói, không đáng giá nhất chính là thời gian.
Vô Trần mất thời gian nửa nén nhang mới trấn tỉnh lại sự hỗn loạn to lớn trong tâm hồn, hắn nhìn Tà Thiên thật sâu, hắn không cảm thấy bẽ mặt vì Tà Thiên lần nữa thể hiện sự hiểu biết của mình, trong con mắt từ bi, lại mơ hồ mang theo chờ mong.
- Kinh này, tên là Niết Bàn kinh.
Tà Thiên hỏi:
- Niết Bàn là gì?
- Thế tục định nghĩa là tái sinh sau khi chết, ý nghĩa thực sự của phật lý là tứ đức, luôn hạnh phúc và thanh tịnh.
Vô Trần giới thiệu ngắn gọn, vội mở trang sách ra, thiền âm tái hiện:
- Đại bàn Niết Bàn kinh, cái là pháp thân thâm diệu đường, chính giác chi xưng thật, chúng kinh chi uyên kính, vạn lưu chi tông cực, vi thể cũng, diệu tồn hữu vật chi biểu, chu lưu vô cùng…
- Chờ một chút.
Tà Thiên nhẹ giọng nói, thiếu chút nữa khiến Vô Trần sợ tới mức tê liệt ngồi trên mặt đất, Niết Bàn kinh tổng cộng bốn mươi quyển, lúc này hắn mới tụng đọc không tới trăm chữ, chẳng lẽ chỉ dựa vào trăm chữ này, Tà Thiên đã tìm hiểu được phật đọa chân nghĩa trong bốn mươi quyển Niết Bàn kinh? Chẳng lẽ, người này này là Phật tử chuyển thế?
Ôn Thủy nhìn Vô Trần ngơ ngác, cất tiếng cười điên cuồng, Tiểu Mã ở bên ngoài Từ Bi điện dò xét một chút, tựa như rất muốn tiến vào, lại sợ con quái vật màu vàng kim lấp lánh kia, nó chưa từng thấy qua quái vật cao lớn như vậy.
- Xảy ra chuyện gì?
Lão đầu điên nghi hoặc hỏi.
Tiên Phong lắc đầu, cũng có chút nghi hoặc:
- Chỉ dựa vào trăm chữ, cho dù là Tam Thanh Đạo Thể cũng không thể lĩnh ngộ chân ý của Niết Bàn kinh, ta cũng không biết là tình huống gì, được rồi, hay là từ từ xem kịch đi, Tà Thiên cũng trực tiếp ăn Long Báo Mộc, ta nói Quỷ Phong màu, từ khi nào ngươi trộm một chiêu này của ta…
- Quen thôi, nói lung tung lão tử sẽ đánh ngươi! Tự mình về mà xem, chính hắn chủ động ăn nó!
- Ha, quả nhiên, tiểu tử này tâm tính coi như không tệ, tuy rằng so với mấy đồ nhi của ta kém xa mấy vạn dặm, nhưng hắn cũng không sao…
Lão đầu điên cũng không thèm để ý tâm tư phản ứng của Tiên Phong thối rắm, khinh thường nhìn hắn, ánh mắt thiên hạ gắt gao nhìn chằm chằm Từ Bi điện. Hắn rất muốn biết, Tà Thiên có phải chỉ dựa vào trăm chữ đã lĩnh ngộc được Niết Bàn kinh hay không, nếu như vậy…
- Người thừa kế của chủ thượng kia, không phải so với Tam Thanh đạo thể còn trâu bò hơn, đây là thể loại gì?
Lão đầu điên cố nén kích động suy nghĩ, cho đến khi Tà Thiên lại nói.
- Đỡ ta đứng lên.
Vô Trần giật mình:
- Tà Thiên thí chủ, ngươi, ngươi nói cái gì?
Tà Thiên lại thử vài lần, hiện tại không ngồi dậy nổi, lại mở miệng nói:
- Quyển kinh thư này thú vị, ta muốn ngồi dậy nghe.
- Tà Thiên thí chủ, ngươi, ngươi lĩnh ngộ ra cái gì chưa?
- Mới chín mươi mốt chữ, có thể ngộ ra cái gì?
Tà Thiên hỏi ngược lại.
- Mẹ kiếp!
Lão đầu điên hung hăng mắng một câu, dưới tiếng cười trào phúng của Tiên Phong kích thích, sắc mặt đen lại càng thêm đen.
Vô Trần âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy đỡ Tà Thiên ngồi xuống, đợi Tà Thiên gật đầu, hắn mới tiếp tục bắt đầu tụng kinh Niết Bàn.
Tiếng nói của Phật giáo được chuyển hóa từ Niết Bàn kinh đã mở ra một bức tranh cho Tà Thiên.
Hình ảnh này là một vùng đất bị chia cắt, giống như là tận thế.
Trong tận thế, tử địa, xương cốt sinh linh ở khắp nơi, cỏ cây toàn bộ héo rũ, sông ngòi đứt đoạn, vô số khe núi, mặt trời và mặt trăng đều tối tăm.
Tà Thiên đi lại trong tử địa này, hắn không biết mình đi qua mấy khe rãnh, vượt qua mấy ngọn núi tàn, vượt qua bao nhiêu dòng suối chết, nhật nguyệt không chuyển, hắn thậm chí không biết mình đã đi bao lâu.
Nhưng hắn biết trên đoạn đường này, phàm là những gì hắn nhìn thấy và nghe thấy, đều có cảm giác không có sinh khí.
Cho đến khi hắn nhìn thấy một gốc cây cao ngất trời, đáng tiếc đại thụ héo rũ, gãy cả rễ, dường như đã chết rồi.
Không, không chết đâu.
Một chút sinh cơ duy nhất trong tử địa vô tận rơi vào gốc của một cây lớn.
Tà Thiên dừng chân, nhìn về phía gốc rễ kia.
Vô Trần không chút để ý đọc, phần lớn sự chú ý của hắn đều đặt ở trên huyết nhãn của Tà Thiên, hắn nhìn thấy trong huyết nhãn có thêm một loại ánh sáng màu vàng kim khác, đang chiến đấu cùng với cùng ánh sáng càng kia.
Ánh sáng vàng này, tên là Phật tính.
Tiên Phong thờ ơ nhìn cảnh tượng đó, hắn hơn phân nửa lực chú ý cũng rơi vào trên người Tà Thiên, khi hắn nhìn thấy ba chữ Niết Bàn kinh, hắn đã biết tiểu hòa thượng đang có chủ ý gì, cũng biết Tà Thiên đang gặp phải nguy hiểm gì, nếu phật tính Tà Thiên bị kích thích và hắn bỗng xuất gia làm hòa thượng, Lão đầu điên bên cạnh hắn sẽ bị nghiền nát.
- Hừ, có đôi khi ngộ tính tốt, cũng không phải là chuyện tốt gì…
Phong lão đầu nghiêm túc nhìn cảnh tượng, khi nhìn thấy Tà Thiên phun ra Xích Phàn Dịch giết chết Lý Nguyên Dương, trong miệng mừng rỡ cười như điên, thiếu chút nữa dọa Tiên Phong sợ tới mức ngã xuống phù vân.
- Chủ thượng truyền nhân, nên làm như vậy! Tiên Phong, ngươi nói có đúng không!
Tiên Phong trợn trắng mắt, dựng thẳng chiếc ghế gỗ một lần nữa ngồi xuống, liếc mắt nhìn hình ảnh, cười tủm tỉm hỏi:
- Quỷ Phong, nếu Tà Thiên cạo trọc đầu thành hòa thượng, ngươi sẽ giết chết hắn sao?
- Có!
- Vậy ngươi chuẩn bị đi.