Vạn Cổ Tà Đế

Chương 154: Phật tiền thính kinh - giác ngộ (hạ) (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Vô Trần khẽ nhướng mi, liếc mắt nhìn mắt Tà Thiên vẫn còn tơ máu, thu dọn kinh thư, đứng dậy rời đi.

- Ngày mai lại cho ta một quyển đi!

Tà Thiên không nhìn Huyết Phật nữa, mà là nhìn về hắc ám bên ngoài Từ Bi Điện, so với Huyết Phật, lúc này hắn càng thích hắc ám hơn.

Đêm đó, Biện Lương Thành được thắp sáng rực rỡ.

Do Hứa Triển Đường thất thần sa sút tinh thần, dưới sự tra hỏi của Hứa Bá Thiên, rốt cuộc cũng nói ra chuyện xảy ra ở Vô Trần Tự.

Sau khi mặt trời lắn Hứa Bá Thiên một mình đi vào cung điện, sau nửa canh giờ thì rời khỏi cung.

Một lúc sau, tin tức Tà Thiên bị Vô Thần đại sư phá bỏ tu vi, chỉ còn sống được sáu ngày, truyền khắp các thế gia ở Biện Lương Thành.

Do đó, Biện Lương Thành sáng lên.

Có hai nơi sáng sủa nhất, Lưu gia, hoàng cung.

Không chỉ đèn trong Lưu Gia sáng trưng, mà âm thanh cũng chói tai, tiếng cười điên cuồng của gia chủ Lưu Hiểu Cử vang vọng cả nửa Biện Lương Thành, khoảnh khắc tiếng cười điên cuồng vừa dứt, lão bản Lưu Ngọc Xương chạy như điên về Lạc Vũ Lâu, còn chưa nhảy xuống xe ngựa, hắn đã ngẩng đầu lên và hét to một cách đau lòng:

- Lạc Vũ Lâu trời không còn mưa nữa! Các cô nương, bắt đầu đón khách!

Ngự hoa viên của Biện Lương Cung, đèn thắp sáng rực rỡ, nhưng không có nhảy múa nô đùa.

Bởi vì Triệu Diệp đang ở trên Uyển Trì, đi qua đi lại.

Lão thái giám đứng cúi đầu trong góc, nửa thân trên đung đưa qua lại, nam tử trung thành kiên định đối mặt với Triệu Diệp đang không ngừng cử động.

- Ngươi lập tức đi Vô Thần Tự, hỏi thăm... Không!

Triệu Diệp mới nói vài câu, lập tức phủ quyết ý kiến này.

- Khóa muộn của Vô Trần Đại sư đã sớm kết thúc, lúc này không thể quấy rầy, ngày mai sau khi Thần Chung về, trẫm muốn xác nhận điều này càng sớm càng tốt!

Lão thái giám khom người đáp:

- Vâng, bệ hạ.

- Không ngờ, không ngờ, Vô Trần đại sư, ngươi thật sự là bồ tát sống cứu khổ cứu nạn…

Triệu Diệp đỡ cây cột ngọc đầu thú bên hồ nước trong vườn, trong mắt tràn đầy sự phấn khích không thể che giấu, Tà Thiên đã trở thành cái gai trong lòng hắn, khi Tà Thiên hỏi câu thấy người sang vắt quàng làm họ, hắn đã hận không thể lăng trì xử tử Tà Thiên, bốn chữ Vô Trần đại sư có thể xua tan đi suy nghĩ của hắn.

Không có gì quan trọng hơn thọ mệnh của chính mình, Triệu Diệp không muốn vì Tà Thiên mà làm hại Vô Trần đại sư, mà thọ mệnh tương lai của mình mà thiết lập chướng ngại, vì vậy hắn không ngần ngại mất thể diện một lần a, yêu cầu lão thái giám tặng tiểu đao tinh mỹ.

Tiểu đao không có công năng gì đặc biệt, thậm chí không phải là thần binh của cao thủ Nội Khí cảnh, nhưng Triệu Diệp đau lòng, đau lòng không chỉ mình phải quỳ gối xu nịnh, đau lòng hơn là còn phải tặng tiểu đao kia đi.

Tiểu đao rất là đắt, hắn thật sự không nỡ.

Đột nhiên, sự xót xa trong mắt Triệu Diệp lại dâng lên mãnh liệt, hắn nghĩ đến một chuyện, lập tức hét lớn:

- Mệnh lệnh, sáng sớm mai chỉ cần chứng thực tin tức, lập tức bắt Cổ Lão Bản kia, vàng của ta, sao có thể để một tên vô lại tùy ý tiêu xài.

Lão thái giám nhận mệnh rời đi, một mình Triệu Diệp cuối cùng lộ ra khuôn mặt, trong mắt rực rỡ ánh đèn không thể áp chế vặn vẹo hưng phấn:

- Nghĩa khí, ha ha, có đôi khi, nghĩa khí có thể khiến ngươi mất mạng, Tà Thiên, ngươi mau chết đi, trẫm sẽ rất vui vẻ. . .

Tà Thiên tạm thời sẽ không chết, không biết là tối hôm qua Tà Thiên lĩnh hội, hay là Vô Thần đại nhân từ bi, tập thể dục buổi sáng xong hắn tiễn khách trong cung đến, bưng cháo cho Ôn Thủy ăn, lại quay lại Trước mặt Tà Thiên, đưa một thìa đầy cháo kê đến miệng Tà Thiên.

- Ta tự làm.

Tà Thiên đặt cánh tay trái bị gãy của mình sang một bên, cầm lấy chiếc thìa bằng bàn tay phải run rẩy của mình, từ từ đưa vào miệng.

Hắn ăn rất chậm, mặc dù cháo nấu rất nhiều lần, nhưng hắn vẫn tỉ mỉ nhai mười mấy lần mới nuốt xuống, sau khi nuốt xuống một ngụm cháo, hắn nhìn Vô Trần hỏi:

- Hôm nay đọc kinh thư gì?

- Tại sao ngươi muốn đọc?

- Ta muốn nghe nó.

Vô Trần niệm Phật hiệu, chậm rãi mở kinh thư, hát:

- Kinh này là một trong Bàn Nhược Thập Kinh, gọi là Kim Cương Bàn Nhược Kinh, Kim Cương Bàn Nhược Kinh Ba La Mật Kinh Giả, tư nãi thị tam quan chi hư minh, nhất thực chi uyên trí, tích tiên nhân uyển nội vị diệu thử ma ni, kim trường giả viên trung phương sái tư cam lộ, lương do tiểu chí tiên khai cố tảo trì dương lộc.

Trên Vô Thần Sơn, tiếng tụng kinh lại vang lên, có thể thấy muông thú ngước mắt nhìn, chim chóc đậu trên cành, âm thanh từ bi bao trùm cả Vô Thần Sơn bằng một tấm màn bình yên.

- Ha ha, tiểu hòa thượng nổi giận rồi, thật thú vị.

Tiên Phong lắc đầu cười nói:

- Bàn Nhược Thập Kinh có thể nói là thiền kinh trong thiền môn kinh văn khó nhất, đặc biệt là Kim Cương Bàn Nhược Kinh, đêm qua hắn bị Tà Thiên chơi một vố, hôm nay chuyển qua bộ kinh thư này làm Tà Thiên khó xử, haiz, người xuất gia.

Lão đầu điên khùng nghe xong cảm thấy buồn ngủ, nhưng hắn cố nén cơn buồn ngủ, mở to mắt nhìn Tà Thiên trong Từ Bi Điện.

Thái giám trong cung vừa xuống núi đã nghe thấy tiếng tụng kinh, kinh ngạc quay đầu lại, thầm nghĩ bình thường hoàng đế sẽ thỉnh Vô Thần đại sư tụng kinh này, sao nay lại chủ động tụng nó?

Tà Thiên lắng nghe rất cẩn thận, ghi nhớ từng từ tuyệt vời chứa đựng trí tuệ vô tận của Phật giáo trong tâm trí hắn, không bỏ sót một chút nào, thời gian trôi qua, Ôn Thủy cũng tỉnh dậy vì tiếng tụng kinh, hắn không biết trước mắt hắn, là chuyện gì đang xảy ra.

- Khụ khụ…

Đan điền vỡ vụn khiến hắn đau đớn dữ dội, Tà Thiên họ nhẹ một tiếng, gián đoạn việc tụng Bàn Nhược Kinh, chim bay cá nhảy bừng tỉnh thoát khỏi sự si mê.

Bấy giờ chúng mới nhớ ra, sự từ bi bất ngờ, đã làm chúng quên đi việc săn mồi, vì vậy chúng hoảng sợ và bận rộn từng cái một, không có thức ăn, thì chúng sẽ chết.

- A di đà phật.

Vô Thần khép lại kinh thư, niệm Phật hiệu.

- Tà Thiên thí chủ, cảm ngộ được gì rồi?

Tà Thiên nhìn chằm chằm Huyết Phật, không nói nên lời, huyết nhãn như biển, sóng biển dâng trào, kịch liệt va chạm, bộc phát ra vô số trí tuệ ánh sáng.

- Này, ngươi cảm thấy Tà Thiên có thể lĩnh ngộ Bàn Nhược Kinh sao?

Tiên Phong cười lạnh nói:

- Làm sao có thể, đây chỉ là một trong Bàn Nhược Thập Kinh, nếu như hắn có thể nói ra hai chữ “ tục đế, cũng coi như rất lợi hại.

Huyết quang trong mắt dần dần lắng xuống, Tà Thiên nhìn về phía Vô Trần, chậm rãi nói ra bốn chữ:

- Chư Pháp tính không.

Trên mặt Vô Thần không có biểu cảm gì, đồng tử co rút nhỏ hơn đầu kim.

- Hừ, ta thật sự chưa từng nói qua hai chữ “ tục đế.

Lão đầu điên rất thất vọng, hắn oán trách Tà Thiên không kịp thời, hắn quay đầu đang định cùng Tiên Phong nói cái gì, lại nhìn thấy vẻ mặt như nhìn thấy ma của Tiên Phong.

- Bộp!

- Ngươi động kinh hả?

Lão đầu điên tát vào mặt Tiên Phong, Tiên Phong ngây ngốc nhìn lão đầu điên, ngơ ngác nói:

- Hắn, hắn thật sự giác ngộ rồi. . .

- Không phải hắn không đề cập đến hai chữ tục đế sao?

- Tục, tục đế là quy tắc chung của của Kim Cương Bàn Nhược Kinh, Chư Pháp tính không là…

Tiên Phong nuốt nước bọt, lẩm bẩm nói:

- Đó là nội dung Phật giáo quan trọng của Bàn Nhược Thập Kinh…

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)