Vạn Cổ Tà Đế

Chương 152: Phật tiền thính kinh - giác ngộ (thượng) (2)

Chương Trước Chương Tiếp

- Thế nào, ngươi là một Sát Ma mà động lòng trắc ẩn rồi sao?

- Cũng không hẳn.

Lão đầu điên nằm phía trên phù vân, thì thào nói:

- Ba ngàn năm nay tính cả Tà Thiên tổng cộng qua tay ta mười ba thượng cổ di chủng, trong đó có chín người không phù hợp với truyền thừa của chủ thượng, ba người không thể đạt được chí tôn Đạo Quả, đều bị ta giết.

Tiên Phong ngạc nhiên nói:

- Như thế mà còn không gọi là động lòng trắc ẩn sao?

- Ta nói không gọi thì là không!

- Được, ngươi lợi hại.

Thấy lão đầu điên nổi giận, Tiên Phong trợn mắt một cái, không khỏi châm chọc, không bao lâu lại nhịn không được nói:

- Qua một ải Đạo Quả này, còn phải xem tư chất của kẻ này, nếu như tư chất không qua, ha ha, Quỷ Phong, ngươi tự giải quyết cho tốt đi.

Lão đầu điên yên lặng gật đầu:

- Ta biết, sẽ không làm lỡ đại sự của chủ thượng.

Mặc dù Vô Trần Tự nằm trên đỉnh núi nhưng vẫn cách xa trời khoảng ba trăm trượng.

Vì vậy chuyện vừa xảy ra ở Vô Trần Tự vừa mới thu hút sự quan tâm của Tiên Phong với thân phận của Vô Trần, về phần gặp được Tà Thiên, hoàn toàn bị hai người phớt lờ, dường như dưới cái nhìn của bọn họ chút chuyện này cũng không bằng đánh rắm nữa.

Tiếng Mộ Cổ vang lên, chim trong rừng kinh hãi, chúng đã sớm quen với loại âm thanh này, thậm chí sau khi biết âm thanh của Mộ Cổ, lão hòa thượng bên trong Vô Trần Tự muốn bắt đầu mở lớp học tối, nội dung tụng kinh chúng nghe không hiểu, chúng chỉ có thể nghe được sự từ bi lòng chúng an tâm.

Nhưng Tà Thiên lại bừng tỉnh.

Hắn nghe được không phải từ bi, mà chính là sự phẫn hận chui vào não tủy.

Tượng phật của Từ Bi Điện ánh vàng rực rỡ, là Triệu Diệp triệu tập thợ cả nước, hao phí một trăm nghìn lượng vàng nung đúc thành, Vô Trần Tự không lớn, thờ tụng toàn bộ Tống Quốc, thậm chí toàn bộ tượng phật của Uyển Châu cũng là quý giá nhất.

Tượng phật trong mắt Tà Thiên đỏ hơn cả huyết.

Lần đầu tiên hắn biết phật có màu đỏ như thế, đỏ hơn cả huyết người, đỏ hơn cả Sát Tu, đỏ hơn cả huyết nhãn đan xen oán hận cùng phẫn nộ của mình.

Vì vậy hắn run rẩy vươn tay phải ra chỉ về phía tượng Phật.

- A di đà phật.

Vô Trần làm xong một khóa học muộn, mắt từ bi nhìn về phía cánh tay nhỏ bé kia, nhẹ giọng hỏi:

- Tà Thiên thí chủ, ngươi muốn làm gì?

- Ta muốn sờ nó.

- Tội lỗi, tượng Phật tuy không phải là chân thân của Phật Tổ, cũng không phải thế nhân có thể chạm đến.

Vô Trần khẽ vung tay phải, răng rắc một tiếng, cánh tay phải của Tà Thiên bị gãy ở vai.

Giống như không phải mình gãy mất tay, thần sắc của Tà Thiên không chút thay đổi, hắn vẫn nhìn tượng Phật hỏi:

- Tại sao nó đỏ như vậy?

- Phật vô sắc, màu đỏ là tâm của thí chủ.

- Phật mà ngươi sùng bái là làm những gì?

- Thiện tai, phật vì phổ độ chúng sinh truyền xuống một ngàn không trăm chín mươi sáu bộ kinh thư, thiện ý Phật lý đều ở bên trong kinh thư một ngàn không trăm chín mươi sáu bộ này.

Vô Trần khép kinh thư trước mặt, nhàn nhạt đáp.

Tà Thiên chậm rãi quay đầu nhìn về phía Vô Trần, nói:

- Ta muốn nghe.

- Được.

Liếc qua trang bìa của kinh thư, thiền âm của Vô Trần kêu khẽ:

- Kinh này làm quyển đầu tiên chương đầu tiên của Hoa Nghiêm Kinh thế chủ diệu nghiêm phẩm, nhất thời, Phật ở ma kiệt xách nước A Lan như Pháp Bồ Đề giữa sân, bắt đầu giác ngộ. Mặt đất kiên cố, được làm bằng kim cương, phía trên vòng Diệu Bảo, nhiều hoa quý, Ma Ni thanh tịnh, coi như đồ trang sức.....

Mỗi khi Vô Trần đọc xong một tờ, kinh thư sẽ tự động lật ra, hắn vốn chưa đọc, bởi vì lúc hắn mười hai tuổi đã đọc cuốn kinh thư này trong sáu tháng, ngộ hai năm, cho tới hôm nay hắn một trăm mười ba tuổi vẫn còn đọc ngược.

Lưu loát mấy vạn chữ, từ miệng Vô Trần thốt ra biến thành âm thanh giác ngộ, toàn bộ Vô Trần sơn đều đắm chìm trong hun đúc Phật pháp vô biên, thậm chí ngay cả trên trời ba trăm trượng, Tiên Phong nghe được khẽ vuốt cằm.

- Ta dám xác định, tiểu hòa thượng này là Lôi Châu Đại Lôi Âm Tự.

Tiên Phong chọc chọc lão đầu điên ngáy ngủ bên cạnh.

Lão đầu điên cau mày hỏi:

- Tại sao?

- Bởi vì thiền âm của hắn gần như không lọt vào tai ta.

Tiên Phong có chút buồn chán thở dài:

- Uyển Châu không hổ là thế giới nghèo nhất của Cửu Châu, cái duy nhất có thể vừa mắt vẫn là tiểu hòa thượng chạy tới Lôi Châu.

Lão đầu điên sao có thể không hiểu ý trong lời nói của Tiên Phong, giáng chức Uyển Châu, ám chỉ rằng thượng cổ di chủng thứ mười ba của chính mình cũng là phế vật, hắn cười lạnh, đang muốn mở miệng mắng lại, một thanh âm ngoài tiếng tụng kinh truyền đến bên trong Từ Bi Điện.

- Đừng đọc nữa.

Tà Thiên mở huyết nhãn, nói khẽ.

- Tà Thiên thí chủ không muốn nghe sao?

Vô Trần khép kinh thư lại, trong lòng có chút chấn động, bởi vì hắn chưa bao giờ tụng kinh thư đến một nửa, đột nhiên dừng lại như vậy.

- Nghe hiểu rồi, tại sao còn phải nghe?

Vô Trần lãnh đạm nói:

- Tà Thiên thí chủ, ở trước mặt Phật Tổ không được lừa gạt.

- Thế gian vạn vật đều có sinh mệnh, người tu hành tự khơi gợi sinh mệnh, cùng hoa, cây, gió... cảm ứng sinh mệnh của vạn vật, cùng đạt thành công, mới có thể đạt lương thiện, tràn ngập sinh cơ.

Tà Thiên nhìn về phía Vô Trần, hỏi:

- Thât sao?

Vô Trần không nói, ngay đến Phật hiệu đều quên niệm một tiếng.

Tiên Phong nhìn lão đầu điên, hoài nghi hỏi:

- Ngươi dạy cho hắn Thiền Kinh chưa?

- Cái rắm!

Lão đầu điên mở miệng mắng:

- Lão tử ngay cả Phật tự như thế nào cũng không biết!

Tiên Phong trầm mặc.

- Này ngươi giả trầm tính cái gì?

Lão đầu điên thấy thế, hung hăng vạch trần Tiên Phong một chút:

- Mặc dù tiểu tử kia nói đúng, ngươi đường đường là đại trưởng lão của Đại Cung Bạch Y khiếp sợ như vậy sao?

Tiên Phong lắc đầu, chỉ Tà Thiên tu vi mất hết phía dưới, cách cái chết còn sáu ngày, muốn cười lại cười không nổi:

- Hắn nói rất dễ hiểu, người đầu tiên đọc quyển Nghiêm Hoa Kinh thứ nhất, có thể đạt được hai mươi phần trăm giác ngộ này.

Lão đầu điên trợn tròn mắt, đang muốn chửi một câu ầm ĩ lên, lời nói tiếp theo của Phong Phong, lại khiến hắn kinh ngạc ngồi dậy.

- Cảm ngộ không tính là gì, nhưng lực sinh mệnh trong cơ thể hắn lại vì vậy tăng lên một chút, cho dù lực đan dược Nguyên Dương hao hết, hắn cũng có thể bằng cách này sống thêm một canh giờ.

Tiên Phong nói xong, nhìn thấy lão đầu điên hỏi:

- Ngươi chắc đây là trứng, đã nở mười hai năm trước?

Lão đầu điên đờ đẫn gật đầu.

- Như vậy xem ra cũng được miễn cưỡng xem là quả trứng tốt.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)