Hứa Triển Đường nhìn bầu trời, sắc trời ảm đạm, tiếng sấm gào thét, vô số huyết vĩ rơi xuống.
La hét, còn có Tiểu Mã vừa tìm thấy chủ nhân.
Nó không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy sự oán hận đầy ắp trong lòng chủ nhân, chỉ thấy chủ nhân như bùn nhão ngã trong vũng máu.
- Hí hí hí!
Trong sắc trời tối đen, một con huyết mã như lửa lao vào Vô Trần.
- A di đà phật.
Tay phải Vô Trần nhẹ nhàng phất một cái, nhẹ nhàng đẩy Tiểu Mã qua một bên, hắn từ bi, không để cho Tiểu Mã chịu một chút thương tổn nào.
Hứa Triển Đường lau huyết vũ trên mặt, lè lưỡi liếm liếm, mùi tanh rất đậm, đậm đến mức hắn nhìn huyết nhục thành quen muốn ói.
Nhưng hắn không dám, bởi vì nơi đây là Vô Trần trần.
Tiểu Mã lắc lắc đầu ngựa, cưỡi mây đạp gió đánh về phía Vô Trần, đợi đến khi nó mang toàn bộ sức chịu đựng kinh người của Hãn Huyết Bảo Mã tiêu hao sạch sẽ, mới lảo đảo đến trước người của Tà Thiên quỳ xuống, dùng đầu lưỡi không ngừng liếm khuôn mặt nhỏ của chủ nhân.
- Vô Trần, đồ phu!
Bốn chữ này Ôn Thủy dùng ngữ khí oán độc nhất, mỗi một chữ thốt ra, một ngụm máu tươi phun ra, nện trên mặt đất, giống như có tia lửa tung tóe.
- Ngươi nói xằng mình là Bồ Tát sống!
- Ngươi không có lòng từ bi!
- Ngươi là đao phủ độc ác nhất!
- Ngươi giết người rồi!
........
Ôn Thủy gào khóc mỗi một câu mắng thì tiến lên một bước, khi hắn nhìn thấy khuôn mặt nhỏ bình tĩnh của Tà Thiên, huyết nhãn vô thần bi thương muốn chết.
Hứa Triển Đường lại lau huyết vũ trên mặt, phát hiện có chút ấm áp, ngẩng đầu nhìn lên, huyết vũ đã ngừng, vuốt xuống lại là nước mắt của chính mình.
Vô Trần yên lặng tiến đến, khom người đỡ Ôn Thủy dậy.
Xì!
Ôn Thủy mất đi tu vi, chỉ có thể như một phụ nhân, điên cuồng vừa cào cấu vừa nhổ nước miếng vào Vô Trần, đổi lại Vô Trần bình tĩnh ngữ điệu từ bi không lay động.
- A di đà phật, Ôn thí chủ bệnh nặng quấy nhiễu thân thể, lão nạp chắc chắn sẽ cứu ngươi một mạng, Phật ta từ bi.
Xì!
Lại một ngụm nước bọt huyết sắc nhổ vào mắt phải của Vô Trần, tinh hồng thắp sáng đôi mắt từ bi này, giống như mắt của ác ma.
- Ha ha ha ha, từ bi cái gì, phổ độ cái gì, ngươi là hòa thượng độc ác nhất thế gian!
- Ngươi ác độc gấp một vạn lần so với Tạ Soái!
- Phật Tổ mắt mù!
- Thương thiên mắt mù!
- Chúng sinh mắt mù!
Lời mắng chửi của Ôn Thủy vẫn còn tiếp tục, hai con ngươi của hắn cũng đã mất đi tiêu cự, Vô Trần than khổ một tiếng niệm phật, phất tay khiến cho Ôn Thủy chìm vào giấc ngủ, sau đó ôm Ôn Thủy đi về phía đại điện.
Mây tán, mặt trời mọc.
Chiếu sáng Vô Trần nhưng không xuyên qua được một thân áo cà sa màu đen kia.
Hứa Triển Đường ngẩng đầu nhìn tấm bảng màu vàng trên đại điện, ba chữ trên đó Từ Bi Điện rất chói mắt, đâm vào ánh mắt hắn đến mức không mở ra được.
Phải chăng là Phật Quang soi sáng thiên địa......
Hắn nghi ngờ ngẩng đầu nhìn lại, không nhìn thấy kim quang Phật Tổ lóng lánh, nhưng giống như nhìn thấy hai người, đợi khi hắn chớp mắt nhìn lại lần nữa bóng người lại biến mất.
- Hứa thí chủ đang nhìn gì?
Vô Trần Đại Sư đi ra đại điện, ôn tồn hỏi.
Hứa Triển Đường nghi ngờ chỉ chỉ lên trời, Vô Trần Đại Sư nhìn, chỉ thấy cảnh Bách Điểu kinh hãi trở lại, từ bi nói:
- Tội lỗi, phi cầm vì Sát Tu mà sợ, đợi lão nạp tụng kinh một trăm lần, sát khí trên núi có thể thanh trừ, Hứa thí chủ không có chuyện gì, có thể vào chùa lắng nghe.
Hứa Triển Đường lắc đầu, cúi đầu trước Vô Trần Đại Sư, liếc nhìn Từ Bi Điện, quay người lảo đảo xuống núi.
Giờ khắc này, hắn không quan tâm việc may mắn thế nào được Vô Trần mời nghe kinh, hắn chỉ muốn chạy trốn khỏi nơi này, sự sạch sẽ của nơi này khiến hắn nghi ngờ cũng khiến hắn sợ hãi.
Vô Trần Đại Sư lấy phật hiệu đưa tiễn, sau khi đóng cửa chùa lại, ôm Tà Thiên vào chính điện, sau đó mang theo thùng nhỏ, cầm khăn lau đi ra, quỳ trên mặt đất lau vết máu.
Vết máu không nhiều, theo sự lau chùi của Vô Trần dần dần biến mất, nhưng trên mặt đất khắp nơi đều là máu, mặc cho hắn lau như thế nào đều lau không sạch.
Đứng dậy nhìn, cảm thấy khắp nơi là máu nhìn thấy có chút giật mình, Vô Trần sửng sốt hồi lâu, khom người nói câu phật hiệu, xách theo thùng nhỏ xoay người rời đi.
- Vô Trần, đồ phu!
Bốn chữ này lấy máu tươi làm mực, khắc vào cửa của Vô Trần Tự.
Hứa Triển Đường không nhìn nhầm, trên không trung của Vô Trần sơn không có Phật Tổ hiển linh, lại thực sự có người.
Một tiên phong đạo cốt, y phục rách tả tơi.
Tiên Phong đạo cốt, kỳ danh Tiên Phong, y phục rách tả tơi, kỳ danh Quỷ Phong.
Biệt danh quen thuộc khác của Quỷ Phong, lão đầu điên.
Vô Trần sơn không cao, hai bọn họ lại rất cao, phàm nhân nhìn vào hồi tưởng lại có một loại kinh hãi, cảm giác kinh hãi cách trời ba thước ba, nhưng phàm nhân không nhìn thấy bọn họ, ánh mắt của bọn họ khoảng cách một trăm trượng lại không thể nhìn thấy, xuyên thủng Từ Bi Điện.
- Quỷ Phong, tiểu hòa thượng này có chút thú vị, nhìn phong cách hành sự của hắn có chút giống lũ điên Lôi Châu kia.
Tay của Tiên Phong nắm một thanh Ngọc Xích, trên thước có ba chấm đỏ, trong đó có một cái rất cao, dường như đạt đến thước đầu, chấm đỏ thứ hai ở giữa thước, chấm đỏ thứ ba nằm ở đầu dưới của Ngọc Xích.
Lão đầu điên không đáp lời, nhíu mày nhìn Ngọc Xích, không kiên nhẫn quát:
- Lão tử vạn lý xa xôi mang ngươi đến là để ngươi nhìn hòa thượng sao?
Tiên Phong không nói liếc nhìn lão đầu điên:
-Tính khí lớn như vậy sao, mấy trăm năm không thấy, ngươi dùng thái độ này đối đãi với đồng bào hả? Có tin ta quay đầu bước đi hay không?
- Được được được, là lão tử không đúng!
Phong Quỷ sốt ruột, nhất chỉ Ngọc Xích, vội vàng hỏi:
- Phía trên Lượng Thiên Xích của ngươi tại sao có ba chấm?
Tiên Phong nhìn Quỷ Phong như một tên ngốc, lắc đầu thở dài:
- Mấy trăm năm, ngươi một chút tiến bộ cũng không có, đã biết là Lượng Thiên Xích, tại sao không thể có ba chấm?
- Lão tử kêu ngươi tới xem Tà Thiên, ngươi......
- Làm ơn đi, Lượng Thiên Xích là Hồn Bảo cao quý, tràn ngập linh tính, cho dù ta không điều khiển, nó cũng có thể tự động phát hiện thiên địa này.
Tiên Phong bất đắc dĩ giải thích.
Lão đầu điên nhướng mày:
- Mấy năm trước có một tiểu tử nhận được vận may trời cho, thu được Đạo Quả siêu phàm, cộng thêm Đạo Quả của Tà Thiên cũng chỉ có hai cái, không có khả năng có cái thứ ba!
- Ha ha, rất đơn giản, trong khoảng thời gian ngươi đi, vẫn có người có được Đạo Quả.
Tiên Phong cười ha ha, ném Lượng Thiên Xích lên không trung, chỉ thấy một tia sáng trắng sữa từ đáy Thiên Xích bắn xuống, xuyên thủng Từ Bi Điện, rơi trên trán của Tà Thiên.
Lão đầu điên không kiên nhẫn nói:
- Phải đợi bao lâu?
- Ít nhất một ngày.
Tiên Phong khoanh chân ngồi phía trên phù vân, mỉm cười nói:
- An tâm đi, ba ngàn năm cũng đợi được, còn để ý một ngày này sao?
- Aizz, ta chỉ muốn biết Chí Cao Đạo Quả kia có phải là Tà Thiên đạt được hay không.
Lão đầu điên phiền muộn thở dài.