Chí ít Vô Trần đại sư không thể so sánh, bởi vì khi hắn ở bên ngoài cửa cung nói thiên phú của Tà Thiên không bằng Hứa Triển Đường, từng tận lực mắt nhìn Hứa Bá Thiên, nhìn thấy sự cầu xin trong mắt Hứa Bá Thiên.
Cho nên tận lực, không tận lực dùng cái gì phổ độ chúng sinh đây?
Hứa Triển Đường không phải phù vân trong mắt của hắn, là chúng sinh trong mắt hắn.
- Ngươi không trở về Đao Khách Môn xem thế nào rồi sao?
Tà Thiên sợ Ôn Thủy hối hận hỏi.
- Ta không có ràng buộc.
Ôn Thủy nước mắt rưng rưng cười hỏi:
- Ngươi không tức giận, vừa rồi vì sao hai mắt đỏ?
- Ta tức giận, giận chính mình liên lụy ngươi và Cung lão.
Tà Thiên nói thẳng, lại cười nói:
- Sau đó không giận nữa, không đáng.
- Được, rộng lượng lắm!
Tà Thiên mừng rỡ cười một tiếng, mặc dù cách cái chết không xa, mặc dù trì hoãn hai ngày, nhưng hai ngày này hắn chính thức cảm nhận được trong nhân thế không có gì ngoài giết hại, lừa gạt, ngoài ánh mặt trời chói sáng vô tình là sự chân thành, hữu tình.
Trong nhân thế, thực sự có điều tốt đẹp, nhưng lại không uổng công sống một đời này.
Không uổng công sống một đời này!
Hứa Triển Đường cảm thấy một lực lượng không cách nào kháng cự, đẩy hắn về phía sau.
Nội tâm của hắn chưa bao giờ khiếp sợ như vậy, không chỉ bị sốc bởi tình tiết đảo ngược, càng khiếp sợ Tà Thiên mới mười hai tuổi, ở giữa sinh tử lại hiện ra vẻ rộng lượng và sự bình tĩnh như vậy.
Hắn làm không được.
Bởi vì hắn phát hiện, khí chất mà Tà Thiên biểu lộ ra, giống như thực sự không nhuốm chút bụi trần.
Hắn vô cùng sốt ruột nhìn Tà Thiên, thật sự muốn đi theo Tà Thiên xuống núi, mặc kệ giang sơn hay hoàng đế! Sự độ lượng khiến hắn cảm thấy tuyệt vời đồng thời cũng trùng kích mãnh liệt, khiến hắn cảm giác tất cả đều là phù vân!
Nhưng mà trong nháy mắt, hỏa nhiệt trong mắt Hứa Triển Đường biến thành kinh ngạc, lại trong nháy mắt biến thành hoảng sợ.
Hắn nhìn thấy Thánh thủ của Vô Trần Đại Sư chậm rãi nâng lên.
Hắn nhìn thấy hai mắt Tà Thiên nháy mắt đỏ như máu, bước chân chậm một chút, đặt ở phía sau Ôn Thủy, vươn tay đỡ lưng Ôn Thủy.
- Đừng!
Hứa Triển Đường kinh hãi hét lên.
- A di đà phật.
Thiền âm của Vô Trần như sấm.
Tiếng chim phi cầm biến mất.
Vô danh chi phong tàn phá Vô Trần sơn, đột nhiên ngừng lại.
Ngay cả tiếng sấm sét nặng nề cũng vì phật hiệu này im bặt dừng lại.
Ôn Thủy dừng bước lại, cả người run lên một cái, từ từ quay đầu lại, nhìn Tà Thiên vận chuyển nguyên dương cho mình.
Thất Khiếu chảy máu, sắc mặt Tà Thiên trắng bệch từ từ quay người, nhìn Vô Trần vẻ mặt từ bi, ánh mắt giết chóc, kìm nén sự run rẩy hỏi:
- Đại sư còn có gì chỉ giáo?
- Tà Thiên thí chủ, ngươi không thể đi.
- Vì sao?
- Thí chủ là Sát Tu.
- Cho nên ngươi muốn giết ta?
- Tội lỗi, lão nạp cả đời chưa phá Sát Giới.
- Nhưng ta biết, ngươi muốn giết ta.
Hai con ngươi của Tà Thiên chưa bao giờ đỏ rực như vậy, hắn cảm thấy ngữ khí của mình hình như còn chưa đủ biểu đạt sự điên cuồng của mình, lửa giận giống như che biển lật trời, lại gằn từng chữ một nói:
- Ngươi thật sự muốn giết ta?
Vô Trần Đại Sư chắp tay hành lễ, thản nhiên nói:
- Trong lòng ngươi có sát tâm, nhìn người đều có sát tâm, gặp Phật cũng có sát tâm, tâm này chưa trừ diệt ngươi không thể xuống núi.
- Tại sao không thể xuống núi?
Vô Trần liếc nhìn sắc mặt Tà Thiên đã khá hơn, lắc đầu nói:
- Tà Thiên thí chủ, lão nạp biết ngươi trì hoãn thời gian, muốn khôi phục Nguyên Dương, thứ lỗi cho lão nạp nói thẳng, động tác lần này của thí chủ tốn công vô ích.
- Ngươi muốn ta nhắm mắt chờ chết sao?
- Tội lỗi, lão nạp nói sẽ không giết ngươi.
- Vậy ngươi muốn như thế nào?
Vô Trần niệm Phật hiệu, hai con ngươi không giận tự uy:
- Hủy bỏ tu vi của thí chủ.
- Ta chỉ có sáu ngày để sống, ngươi còn muốn phế tu vi của ta?
Tà Thiên nghiến răng, nghiêm túc tự hỏi.
- Sát tâm của thí chủ không thay đổi, nhưng sống một nén nhang thế gian máu chảy thành sông.
Thấy Tà Thiên trầm mặc, Vô Trần lại nói:
- Lão nạp nói đúng không?
Tà Thiên ngửa đầu, huyết nhãn ẩn chứa vô tận phẫn nộ nhìn lên bầu trời tối mịt, nói khẽ:
- Thế gian có một người, ta coi như phụ thân, hắn xem ta như chó, hắn nuôi ta sáu năm, sáu năm sau hút khô Nguyên Dương bản mệnh của ta, đẩy ta vào chỗ chết, theo ý của đại sư, ta nên như thế nào với hắn?
- Sắc tức là không, không tức là sắc, hắn nuôi ngươi sáu năm bởi vì hút thành quả nguyên dương của ngươi, nhân quả đã hết, hai người các ngươi duyên phận đã hết, cần gì phải tự tìm phiền não?
Mặt của Vô Trần Đại Sư không biểu cảm, thiền âm nói khẽ:
- Cứu một mạng người còn hơn xây bảy toà tháp, ngươi tha cho hắn một mạng, công đức vô lượng.
Tà Thiên tức giận điên cuồng cười:
- Đại Sư bảo ta tha cho hắn một mạng, nhưng tại sao lại giết ta! Phổ độ chúng sinh không có ta, chúng sinh bình đẳng không có ta, Đại Sư, đây là Chúng Sinh Kinh ngươi đọc, phổ độ bái Phật sao?
- Tâm ma của thí chủ thực sự nghiêm trọng.
Vô Trần đáng thương lắc đầu:
- Tâm của ngươi nếu sạch, cho dù người kia hung tàn đối với ngươi như thế nào, ngươi cũng sẽ không sinh ra sát tâm, thí chủ không chịu tỉnh ngộ kiên quyết nhập ma, lão nạp vì thương sinh niệm, đành phải xuất thủ Phục Ma, tội lỗi.
Tà Thiên gật gật đầu, lau đi vết máu ở khóe miệng, nghiêm túc nói với Vô Trần:
- Đại Sư, chúc mừng ngươi.
Vô Trần hơi nghi ngờ:
- Có việc gì vui?
- Ta cho rằng, cả đời này người ta hận nhất là đại công tử, hắn hư tình giả ý, thủ đoạn độc ác, ta không giết hắn, khó tiêu mối hận trong lòng ta.
Tà Thiên toàn lực vận chuyển nội khí Nguyên Dương trong cơ thể, tóc dài tay áo không có gió mà bay, như tà ma lâm thế, từng chữ đẫm máu vo nước mắt oán hận:
- Đại Sư không hổ là lòng mang Bồ Tát sống phổ độ, chúc mừng ngươi, thành công dùng chính mình thay thế đại công tử, trở thành người ta hận nhất!
- A di đà phật, ta không vào địa ngục, ai vào địa ngục.
Đối mặt với toàn lực bạo phát của Tà Thiên, Vô Trần thờ ơ, nửa hạt bụi không dính, nửa gợn sóng chưa sinh, chỉ là tùy ý hướng vào thân thủ của Tà Thiên, năm ngón tay khẽ nắm lại.
Phù!
Một sợi nội khí dường như hóa thành thực chất, từ đan điền bạo liệt của Tà Thiên tràn ra, một tiếng phù nổ tung, hóa thành hư vô.
- Tà Thiên!
Âm thanh thê lương của Ôn Thủy, như Đỗ Quyên đẫm máu và nước mắt, cực kỳ bi thảm.
Vô Trần sơn, phong động, điểu lệ, lôi minh.