Vạn Cổ Tà Đế

Chương 149: Danh xứng với thực - vô trần (hạ) (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Không biết Phật Âm hay là tiếng sét đánh, trong nháy mắt Hứa Triển Đường lên ngựa, ngã trên Vô Trần sơn, chấn động tâm thần.

Sự yên bình và tĩnh lặng của Vô Trần sơn bị gián đoạn, trong nháy mắt không còn một mảnh.

Điểu tước trong núi hoang mang sợ hãi bay lên, dã thú kinh hãi gào thét chạy loạn, đại phong vô danh bỗng nhiên xuất hiện, ép núi xanh biếc không ngóc đầu lên được.

Trấn an Hắc Nữu bị hoảng sợ, Hứa Triển Đường nhảy xuống ngựa, nhíu mày dò xét đỉnh núi Vô Thần Tự.

Khắp núi dị động, duy chỉ có Vô Thần Tự vẫn Vô Thần như cũ.

Rất kỳ quái.

Vì vậy hắn suy nghĩ, quay đầu ngựa, vỗ nhẹ vào mông ngựa, nhìn Hắc Nữu xuống núi, hắn cất bước lên núi.

Đường lên núi không khó đi, vách tường màu trắng của Vô Trần Tự cũng không ảnh hưởng gì đến Hứa Triển Đường, hắn lặng lẽ đẩy cửa, nhìn thấy ba người một ngựa, cúi đầu lại nhìn thấy một vũng máu dưới chân Tà Thiên, đồng tử hơi co lại.

Không phải muốn bái sư sao? Không phải muốn trị thương tổn sao? Ba người tại sao lại mâu thuẫn? Tà Thiên tại sao lại nôn ra máu?

Rất kỳ quái.

Nhưng hắn cũng không dám nói gì, cũng không dám làm gì, chỉ có thể sững sờ nhìn cảnh tượng có vẻ quỷ dị.

Bởi vì nơi này là Vô Thần Tự, mỗi lời nói thốt ra, có lẽ đều sẽ khiến nơi này nhuốm bụi.

Con ngươi đen trắng của Tà Thiên dần dần biến đỏ, giống như khi nhìn thấy Tạ Soái ở Âm Thần Phong, Ôn Thủy nghĩ như vậy, loại cảm giác đau thấu tim gan kia cũng nảy sinh trong lòng.

Hắn vạn vạn lần không nghĩ ra, Vô Thần đưa ra điều kiện thứ ba là hủy bỏ một thân tu vi của Tà Thiên.

Điều kiện này không khác gì giết chết Tà Thiên.

Bởi vì Tà Thiên không có gì cả, chỉ có tu vi!

Bởi vì Tà Thiên không có gì cả, chỉ có huyết hải thâm cừu khắc vào trong xương!

Bởi vì Tà Thiên không có gì cả, hắn chỉ mới mười hai tuổi, còn chưa có gì cả!

- Làm sao có thể như vậy, làm sao có thể như vậy chứ....

Ôn Thủy nước mặt giàn giụa, không ngừng lẩm bẩm chất vấn mấy câu ngắn gọn, chất vấn cao xanh, chất vấn Vô Trần, chất vấn chính mình.

Là trời xanh! Khiến cho một thiếu niên trẻ tuổi thân mang vận mệnh bi thảm như vậy.....

Là Vô Trần! Bất chất mọi lời van xin của Cung lão, lật lọng không giữ chữ tín.....

Là mình! Mang theo Tà Thiên đến hi vọng chi địa, nhưng lại ở nơi này ban cho Tà Thiên sự tuyệt vọng sâu sắc nhất.....

Tàn nhẫn làm sao!

Nhưng Vô Trần đại sư là một vị Bồ Tát sống, là Quân Vương trong mắt bách tính Đại Tống, Bồ Tát sống độc nhất vô nhị! Làm sao có thể thấy chết mà không cứu?

Phải! Ai gặp Bồ Tát sống mà không quỳ xuống dập đầu, nhất định là sự thành tâm của chúng ta không cảm động được Phật Tổ!

Ôn Thủy run tay mơ hồ lau nước mắt trên đôi mi, thấy rõ Vô Trần, sau đó run rẩy quỳ gối, quỳ xuống.

Quỳ xuống mang theo sự khẩn cầu.

Nhưng hắn chưa quỳ xuống, bởi vì hai bàn tay nhỏ gầy guộc, luồn qua nách hắn, ngăn hắn lại.

- Đi.

Tà Thiên không biểu cảm gì, rất bình tĩnh nói ra một chữ đi, giống như đến Vô Thần Tự chỉ là lên núi vào chùa tá túc không thành công quay người rời đi như chuyện bình thường.

- Tà Thiên đừng lỗ mãng, đừng từ bỏ.

Ôn Thủy gắt gao giữ chặt tay Tà Thiên, trong đôi mắt già nua tràn đầy vẻ chờ mong:

- Chúng ta cầu xin Vô Trần Đại Sư, Vô Trần Đại Sư là Bồ Tát sống, Bồ Tát phổ độ chúng sinh, để sinh linh thế gian thoát khỏi biển khổ, nhất định sẽ cứu.....

- A di đà phật.

Vô Trần cắt đứt lời nói của Ôn Thủy, trợn mắt nhìn Tà Thiên, lớn tiếng nói:

- Chỉ cần Tà Thiên thí chủ đáp ứng ba điều kiện này, lão nạp có thể giúp ngươi thoát khỏi Tử Cảnh, từ nay trở đi không màng thế sự, một lòng lễ Phật, lấy ngộ tính của thí chủ, nhất định có thể mang Phật pháp phát dương quang đại, phổ độ thế nhân.

Huyết nhãn của Tà Thiên vẫn như cũ, lại không nhìn Vô Trần, yên lặng nói:

- Đại sư so với cao nhân Đạo Môn như thế nào?

- Không bằng.

- Cao nhân Đạo Môn vẫn không thể tách rời thế tục, đại sư tại sao muốn ta không hỏi thế sự?

Tà Thiên khẽ vuốt vuốt lưng Tiểu Mã, lại nói:

- Đã không hỏi thế sự, lại ứng với phát dương Phật pháp nơi nào? Lại ứng với phổ độ thế nhân nơi nào?

Vô Trần Đại Sư một chưởng giơ lên:

- A di đà phật, phát dương nơi phát dương, phổ độ nơi phổ độ.

- Phổ độ người nào?

- Phổ độ thế nhân.

- Ta cũng là thế nhân.

- Trong mắt Phật Tổ, Tà Thiên thí chủ là người mang sát tâm, là sát tu khiến thế gian hóa thành vùng đất khô cằn, khiến thế nhân chịu đủ khó khăn nghiệp chướng.

- Ý của đại sư là thế nhân nhiều như tinh thần, Phật Tổ đều có thể độ, chỉ không độ ta?

- A di đà phật, vốn làm như thế.

Tà Thiên lại cười, cười có chút khinh thường, mắt vốn đỏ như máu một lần nữa đen trắng rõ ràng.

Ôn Thủy lảo đảo ngã xuống đất, cầu khẩn cực kỳ bi ai nói:

- Đại sư, xin người nể mặt Cung lão, đại phát….

- A di đà phật, lão nạp vốn là người cõi tiên, sự tình thế gian đều là phù vân.

Mắt già nua của Vô Trần hơi khép lại, bất động như núi.

Không so với núi còn cứng rắn và lạnh lẽo hơn.

Những hạt mưa rơi xuống Vô Trần sơn, tiếng sấm dần dần vang lên, giống như những lời nói quyết tuyệt, liên tục quanh quẩn bên tai Ôn Thủy, tra tấn trái tim trăm ngàn lỗ hổng của hắn.

Hắn biết Tà Thiên sẽ không đáp ứng điều kiện thứ ba, Vô Trần đại sư cũng sẽ không cứu Tà Thiên, trong mắt đại sư kỳ tài võ học mười hai tuổi là phù vân, kỳ tải trải qua bi thảm cũng chỉ là phù vân, Tạ Soái vạn ác bất xá cũng là phù vân.....

Phật nói sự tình thế gian đều là phù vân, trong nội tâm chúng ta chỉ có Sát Tu.

Có chút nực cười, Ôn Thủy cười khổ thở dài, nản lòng thoái chí, bi phẫn muốn chết.

- Đi thôi.

Tà Thiên vươn bàn tay nhỏ, vỗ vỗ lưng còng của Ôn Thủy.

Ôn Thủy có chút sững sờ:

- Tà Thiên, ngươi, ngươi đang an ủi ta?

- Ngươi rất thương tâm.

- Ngươi không thất vọng sao?

Tà Thiên lắc đầu, hình như nhớ tới cái gì, cười nhạt nói:

- Thuở nhỏ ta sợ độ cao, từng phải bò lên vách núi trăm trượng của Ám Lam sơn, lúc ấy ta rất hối hận, bởi vì ta từng trông thấy một sợi dây thừng đủ để cho ta xuống sườn núi an toàn, không đi tìm, ta nói với chính mình đây là bài học đáng giá cả đời khắc ghi.

- Sau đó thì sao?

- Sau đó ta dùng hai tay hai chân bò xuống sườn núi, nằm dưới đáy vực nhìn vách núi trăm trượng ta lại nói với chính mình, không có ngoại vật, bản thân ta cũng có thể tự xuống sườn núi.

Tà Thiên mỉm cười chân thành, nói với Ôn Thủy:

- Đa tạ những gì mà ngươi và Cung lão đã làm cho ta, ta không thương tâm, cũng không thất vọng, chỉ là có chút sốt ruột.

Ôn Thủy hiểu rõ, bản thân là sợi dây thừng kia, Tà Thiên đối với tín nhiệm của chính mình mới trì hoãn hai ngày này, mới lên Vô Trần sơn, ở hi vọng chi địa thu hoạch vô hạn tuyệt vọng.

Lời nói đó khiến Ôn Thủy cảm động cũng khiến hắn đau đớn hơn.

- Được, ta cùng ngươi đi đến đoạn đường sau cùng!

Lòng của Ôn Thủy chua xót mũi chát, lồng ngực và bụng co giật, nhiệt lệ cuồn cuộn hòa vào nước mưa lạnh buốt, nhưng nước mắt lại nóng, cũng không thể sưởi ấm Băng Vũ quanh núi.

Bởi vì núi này vốn là tòa băng sơn.

Hai người nhìn nhau cười một tiếng, quay người đi đến phía cửa chùa, nhìn thấy Hứa Triển Đường, lại không nhìn Hứa Triển Đường, như thể Hứa Triển Đường biến thành phù vân trong mắt họ.

Nếu bàn về phù vân, phù vân trong mắt người nào có thể so sánh với hai người sắp chết đây?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)