Chỉ được hai ngày trời nắng, bầu trời chuyển từ nhiều mây trong xanh chuyển sang xám xịt điểm xuyến thêm vài đám mây đen sẫm giống như bức họa điều thêm màu xám làm lòng người thêm sốt ruột.
Nhưng điều này chẳng ảnh hưởng đến tâm tình Tà Thiên lẫn Ôn Thuỷ. Sáng sớm, cả hai tự chuẩn bị bữa sáng thịnh soạn rồi ăn ngon lành. Sau khi Tà Thiên tắm rửa xong, Ôn Thuỷ lấy ra một ổ khoá đưa cho Ôn Thuỷ.
- Ngươi vẫn phải ở trên núi một thời gian nữa. Vẫn nên khoá đi.
Tà Thiên gật đầu. Khoá cửa nội viện, nắm chặt thắt lưng, dắt Tiểu Mã cùng Ôn Thuỷ hướng về phía Hi Vọng chi địa.
Chỉ còn sáu ngày nữa là Nguyên Dương đan dược cực phẩm mất hết tác dụng. Trong lòng Tà Thiên dù sao vẫn khẩn trương. Khẩn trương không phải vì mình sắp chết mà sợ lỡ như Vô Trần không cách nào chữa trị được cho hắn. Vậy, mục tiêu đầu tiên của đời hắn có khả năng không thể hoàn thành được.
Có điều nhớ đến lời của Ôn Thuỷ, sự khẩn trương trong lòng hắn thoáng chốc tan thành mây khói. Hắn không tin Cung lão mà lại tin Ôn Thuỷ. Bởi vào lúc Ôn Thuỷ vuốt ve đầu hắn, truyền đến hắn là sự quan tâm cùng ấm áp không chút tạp niệm.
Đại khái tựa như cảm giác Chu Bác Nhiên vò đầu Chu Triêu Dương vậy. Tà Thiên thầm nghĩ.
Sắp đi đến cửa thành Tây, Ôn Thuỷ mất đi tu vi phải dừng lại nghỉ ngơi. Thấy Tà Thiên nhìn đông nhìn tây, hắn không nhịn được cười:
- Không cần lo lắng. Người đi theo chúng ta đều là thế gia cả. Bọn hắn chỉ phụ trách điều tra, không hề có ác ý với ngươi.
- Tại sao lại theo dõi ta?
Tà Sát còn chưa cảnh báo, Tà Thiên thoáng chốc đã buông lỏng cảnh giác, lên tiếng hỏi.
Ôn Thuỷ cười, giải thích nói:
- Đây chỉ là phương thức hành sự của thế gia. Một khi bọn hắn xem trọng ai thì sẽ dùng mọi cách phân tích người này. Nếu thấy có thể giao hảo, sẽ tới kết giao. Nếu thấy có ý thù địch sẽ sớm hành động, cảnh giác hoặc tấn công trước.
Tà Thiên quay đầu nhìn chằm chằm nô bộc áo xanh. Tên kia rụt đầu muốn tránh đi, đột nhiên nhớ lời gia chủ phân phó lập tức áp chế lại chạy đến bên cạnh Tà Thiên mặt hiện lên vẻ cung kính miệng cười rồi cúi đầu.
- Ha ha, thấy không. Người này lộ ra thái độ của thế gia bọn hắn.
Ôn Thuỷ vỗ bả vai Tà Thiên ôn hoà nói:
- Không phải ai cũng hung ác như Tà Soái. Tà Thiên, những điều tốt đẹp trên thế giới này còn nhiều lắm, cần dùng một tâm hướng thiện đối đãi đất trời, không thể suốt ngày chém giết hoài được. Có biết không?
Tà Thiên trầm mặc hồi lâu thành thật nói:
- Ta biết. Ta sẽ cố gắng.
Ôn Thủy thở dài trong lòng, không nói tiếp nữa. Mấy ngày nay hắn từng bước dạy dỗ Tà Thiên hóa giải sát ý trong mình, hiệu quả vẫn có nhưng không lý tưởng cho lắm.
Cảnh ngộ đau khổ của Tạ gia khiến chữ giết in sâu vào tim Tà Thiên. Tuy trên hành trình giết người của Tà Thiên liên tục xuất hiện Ân Điềm Nhi, Ôn Thủy và Cổ lão bản nhưng nhiêu đó chẳng đủ để hóa giải sát tâm trong lòng Tà Thiên.
Ôn Thủy nhìn rõ được nguyên do. Một Tà Thiên đơn thuần hiện lên. Có người muốn hắn chết, hắn đơn giản nghĩ bản thân không muốn chết. Về sau một khi có người muốn giết hắn, hắn không do dự dùng vô vàn thủ đoạn giết chết đối phương. Bởi một người đơn thuần như vậy chỉ mong sống sót mà thôi.
Bởi vậy, mặc dù Tà Thiên chẳng phải Sát Tu nhưng sát tâm so với Sát Tu còn thuần túy hơn.
Thế giới vạn vật đều có hai mặt. Tính cách đơn thuần đôi lúc rất tốt, điều tốt chỉ tuy nhiên trên người Tà Thiên lại có điều khiến người người khiếp sợ. Hắn làm việc đều rất đơn thuần. Vì sống sót, hắn liều mạng tu luyện. Vì sống sót, hắn giết kẻ địch. Thuần túy đến cực điểm. Ngoại lực cực khó lay chuyển được sát tâm đơn thuần ấy.
May mắn thay, trong đêm ngắm sao ấy, đối mặt với việc chỉ còn sống được tám ngày, trái tim Tà Thiên được Ôn Thủy lặng lẽ mở ra con đường nhỏ, Ân Điềm Nhi, Ôn Thủy cùng Cổ lão bản đã truyền sự ấm áp tràn vào trái tim hắn, làm cho Tà Thiên ít khi nghĩ đến việc giết chóc.
Đây là nhờ công lao của Ôn Thủy nhưng Ôn Thủy vẫn hơi thất vọng. Bởi vì Tà Thiên sắp đến Vô Trần Tự. Hắn biết Vô Trần Tự luôn quan sát Tà Thiên cho nên mới chắc chắn nói khổ tu khổ thiền Kinh nhị thập tái.
Nhị Thập Tái hư ảo là phòng tuyến cuối cùng của Vô Trần Đại sư. Hắn cho rằng, thời gian hai mươi năm là quá dài để có thể hoàn toàn hóa giải sát tâm trong lòng Tà Thiên. Nhưng hai mươi năm Thiền Tu, đối với thiên tài võ học mà nói là sát khí trí mạng nhất.
Ôn Thủy rất lo lắng Tà Thiên sẽ trở nên tầm thường trong quá trình khổ tu buồn tẻ vì thế hắn mới làm như vậy. Ngay cả khi có thể giảm phòng tuyến cuối cùng của Vô Trần Đại sư xuống mười năm cũng được.
Liếc nhìn Tiểu mã bên cạnh, Ôn Thủy cười sảng khoái, có thể được Tiểu Mã đơn thuần chấp nhận, Tà Thiên thật sự đã thay đổi. Cho dù không nhiều cũng đã là một ưu thế. Chỉ cần hắn duy trì như vậy, nhất định sẽ thành công.
Càng đến gần cửa thành Tây, người hai bên đường càng nhiều. Những người này đến từ khắp nơi. Có người ở Biện Lương thành, có người là võ giả ngoại bang bị Tà Thiên đánh trọng thương. Thậm chí là lão thái giám mặt mang ý cười cũng đứng ngay cổng thành chào đón.
Những người này đều có chung một ý đồ. Kỳ tài võ thuật Tà Thiên sắp trở thành đồ đệ của Vô Trần Đại sư, đến chúc mừng là điều đương nhiên. Quan trọng là muốn kết giao cùng Tà Thiên. Bởi vì bọn hắn biết, tương lai của Tống quốc, thậm chí là Vạn Châu, Tà Thiên sẽ là nhân vật có tầm ảnh hưởng lớn nhất.
- Tà Thiên công tử, hôm nay là ngày vui của ngươi, lão nô được ủy thác từ hoàng thượng tặng ngươi một lễ vật.
Lão thái giám nói ngắn gọn. Một thái giám trẻ tuổi ở một bên vội vàng dâng lễ vật bằng hai tay.
Món quà là một thanh tiểu đao được chế tác tinh xảo. Ban đầu Tà Thiên không muốn nhận nhưng thấy Ôn Thủy gật đầu ra hiệu, hắn vẫn cầm lấy giắt ngay thắt lưng, nghĩ một hồi rồi nói:
- Đa tạ.
- Vậy lão nô xin cáo từ. Chúc Tà Thiên công tử sớm ngày tu thành chín quả.
Đám người ở Biện Lương thành vô cùng kinh ngạc. Bọn họ đều biết Triệu Diệp là một người cực kỳ keo kiệt. Bình thường tặng đồ cho Đại Tư Mã đều là nồi niêu bát đũa, nào có tặng những món đắt tiền? Việc này nói rõ, vị trí của Tà Thiên trong lòng hoàng đế quan trọng đến nhường nào.
- Ta không muốn nhận.
Ra khỏi thành, Tà Thiên trầm mặc hồi lâu không nhịn được nói.
Ôn Thủy gật đầu cười:
- Ta biết ngươi không muốn nhận, càng hiểu rõ Hoàng đế tặng không phải bởi vì ngươi mà vì Vô Trần đại sư nhưng ngươi nhất định phải nhận lễ vật này.
- Tại sao?
- Bởi vì ngươi sống ở nhân gian.
Ôn Thủy thở dài dường như nghĩ đến điều gì đó, lẩm bẩm:
- Dù là những nhân vật thần thánh ở Đạo môn cũng không thoát khỏi việc giao du. Ngươi làm sao có thể tránh được. Cho nên ta mới muốn ngươi đối tốt với người khác. Có thể đối địch với trăm người, ngàn người nhưng sao có thể địch lại với cả thiên hạ sao?
Tà Thiên im lặng. Hắn chưa từng nghĩ đến vấn đề này, cảm thấy thật nặng nề.
Vô Trần sơn cách đó không xa, sau khi được Tà Thiên trấn an, Tiểu Mã cuối cùng cũng đồng ý cho một lão đầu cưỡi lên. Chỉ trong nửa giờ, cả hai đã đến chân Vô Trần sơn, nhìn thấy Hứa Triển Đường, người đã lâu không gặp.
Hứa Triển Đường của hôm nay thiếu đi sự ngông cuồng của ngày qua. Điều đầu tiên hắn nói với Tà Thiên là đa tạ.
Tà Thiên gật đầu:
- Ngươi và ta không nợ nần gì nhau.
- Được. Chúng ta không nợ nhau!
Hứa Triển Đường gật đầu một cách nặng nề:
- Tiến vào Vô Thần Tự, tu luyện cho tốt. Chờ ngươi rời núi, ta lại cùng ngươi so tài!
Tà Thiên không nói nữa. Dưới ánh nhìn của Hứa Triển Đường quay người rời đi.
- Hứa Triển Đường cao ngạo như thế sao lại nói lời đa tạ với ngươi?