- Vâng vâng. Trần Cần công tử, còn có Trần Cường công tử nữa!
Tú bà trừng to con mắt mong chờ nhìn Tà Thiên.
Tà Thiên gật đầu:
- Ra là bọn hắn!
- Phải đó ạ!
Có thể làm tú bà đều là những người khéo léo. Thấy thái độ Tà Thiên có chuyển biến, nhất thời nhảy đến bên cạnh nhưng cũng chẳng dám đến quá gần. Một bên rót rượu tỏ vẻ đáng yêu:
- Thật ra nếu ngài đến vào hai ngày trước là có thể gặp được vị Trần công tử đó rồi.
- Bọn hắn đi đâu?
- Hừm. Hình như là quay về rồi.
Thấy Tà Thiên có vẻ để tâm, tú bà cắn răng nhớ đến hình ảnh không quan trọng gì mấy đang trở lại đầy sống động:
- Ngày đó có một người đầy máu xông vào đây gọi thẳng muốn tìm Trần công tử, nói vài câu Trần Cần công tử sắc mặt tái nhợt mang người rời đi.
Tà Thiên suy nghĩ một hồi, nhìn tú bà:
- Đa tạ. Các ngươi lui xuống đi.
- Vậy là được rồi ư?
Tú bà khó tin nhìn Tà Thiên. Quả thực không dám tin có thể dễ dàng thoát khỏi Tà Thiên mà không cần thăng thiên.
- Tà Thiên công tử đại nhân đại lượng. Tà Thiên công tử nhân từ!
Hạnh Hoa nghe từng chữ ấy, vui mừng dập đầu ba cái sau đó cùng tú bà chạy như gió ra khỏi Thuần Hương Các.
Hứa Triển Đường thấy vậy, mỉm cười bất đắc dĩ. Biểu hiện lần này của Tà Thiên có chút khó coi. Đợi đến khi tú bà bình tĩnh lại, tuyệt đối sẽ không bao giờ sợ Tà Thiên dù hắn có giết thêm bao nhiêu người nữa.
Con ngươi của Lưu Vũ Xương xém chút nữa rớt ra ngoài, thầm nghĩ Tà Thiên cũng chỉ có vậy, bản thân sao lại hèn mọn như vậy, nói quỳ là quỳ nhưng bề ngoài lại tỏ vẻ cười nói:
- Tà Thiên công tử thật sự nhân từ. Vậy bỉ nhân cũng không làm phiền hai vị.
- Câu ta hỏi ngươi, ngươi còn chưa trả lời.
Thấy Lưu Ngọc Xương cũng muốn rời đi, mở miệng nói giữ hắn lại cùng ánh mắt nghiêm túc. Lưu Ngọc Xương như rơi vào hang băng.
Hứa Triển Đường cũng sửng sốt, hai mắt sáng lên.
- Ách. Công tử có thể lặp lại câu hỏi đó lần nữa không?
Lưu Ngọc Xương run giọng.
Tà Thiên chỉ phía trên đầu:
- Lạc Vũ Lâu nhưng lại chẳng có mưa.
- Ha ha!
Hứa Triển Đường cười rơi cả nước mắt hoàn toàn chẳng đếm xỉa đến ánh mắt đang cầu cứu của Lưu Ngọc Xương, giơ ngón cái với Tà Thiên:
- Quá ác! Quá sảng khoái! Ha ha. Đến Lạc Vũ lâu tìm mỹ nữ, nào có mưa mà ngắm mưa. Tà Thiên ngươi đỉnh thật đấy. Còn biết cách chơi hơn cả bổn thiếu!
Biện Lương thành, Ngự Hoa Viên thuộc hoàng cung.
Không khác gì lần đầu tiên xuất trận, chỉ là trên mặt Hoàng Hậu bên cạnh Triệu Diệp có thêm dấu tay.
Triệu Diệp lơ đễnh nhìn màn múa, nhẹ giọng hỏi:
- Sau đó thì sao?
- Nửa canh giờ sau, nóc của Lạc Vũ Lâu bị dỡ ra, các quy công đặt ở trong góc, phun nước xuống.
Lão thái giám dừng một chút nói tiếp:
- Trước khi đi Tà Thiên còn thở dài một câu.
- Câu gì?
- Hắn nói Lạc Vũ Lâu ngày nào cũng trút mưa thì tốt biết bao nhiêu.
Lão thái giám hơi trầm ngâm rồi nói ra chuyện mình điều tra được:
- Thù oán giữa Tà Thiên cùng Lạc Vũ Lâu bắt nguồn từ chỗ Cổ lão bản. Sáng nay hắn tự mình đưa người đó đi.
Triệu Diệp mỉm cười, ánh mắt băng lãnh liếc nhìn Hoàng Hậu bình tĩnh nói:
- Không nhìn ra Tà Thiên lại là kẻ có tình có nghĩa. Thế nên Lưu gia chuẩn bị cho trời mưa mãi luôn sao?
- Nghe đâu Lưu Hiểu Cử ở nhà nổi trận lôi đình nhưng rồi nguôi giận ăn ngủ như chẳng hề có gì xảy ra.
Lão thái giám nói qua loa nhưng sao Triệu Diệp có thể không hiểu được chứ. Lưu Hiểu Cử kinh sợ thật rồi. Nghĩ vậy hắn không nhịn được cười:
- Xem ra trong thiên hạ của trẫm còn có nhân vật khó lường như vậy.
- Hoàng thượng, lão nô cho rằng Tà Thiên không phải là vấn đề. Mấu chốt là Kiêu Kỵ tướng quân.
Mắt lão thái giám liếc nhìn Triệu Diệp rồi nói tiếp:
- Kiêu Kỵ tướng quân nay thân thiết với Tà Thiên như vậy, là đang phát tiết sự bất mãn với bệ hạ.
Triệu Diệp gật gù:
- Trẫm sao lại không biết. Này, đoạt được Đại Tư Mã Hứa gia. Hứa gia dù có bất mãn trẫm vẫn hiểu được. Dù sao Hứa gia vẫn trung thành còn tên Tà Thiên kia….
- Bệ hạ, thứ cho lão nô lỗ mãng, tên đó chỉ là tên thất phu, hoàn toàn không cần quá…..
- Ngươi ấy à, ngươi không hiểu được.
Triệu Diệp thở dài, lẩm bẩm nói:
- Tà Thiên bản chất là kẻ bất kính với thiên địa. Ngay cả với thiên địa còn chẳng tôn kính thì lòng hắn còn có cái gọi là gia quốc thiên hạ, còn có trẫm là vương của một nước thì sao? Lại thêm thiên phú võ công của hắn, trẫm cho rằng hắn còn đáng sợ hơn cả Lý Kiếm!
Lão thái giám nghe xong, sắc mặt thay đổi liên tục, lập tức quỳ rạp xuống đất gằn giọng:
- Bệ hạ, lão nô đi lấy mạng tên cẩu Tà Thiên để bệ hạ an tâm!
- À, đã muộn rồi.
Triệu Diệp mất hứng không xem kịch nữa, phẩy tay bỏ đi.
- Trẫm vẫn phải dựa vào Vô Trần Đại sư sống thêm vài năm nữa. Ngươi không chỉ không được ra tay, chuyển lời cho Lưu Hiểu Cử, nếu hắn dám làm liều, tịch thu diệt tộc!