Vạn Cổ Tà Đế

Chương 145: Danh xưng với thực - lạc vũ (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Hứa Triển Đường nói không sai. Tà Thiên bước vào Lạc Vũ Lâu rõ ràng là một tên quê mùa.

Tuy Tà Thiên đã đến đây một lần nhưng lúc đó tâm trạng kích động cùng oán hận tràn đầy nên cơ bản không nhìn rõ Lạc Vũ Lâu như thế nào. Lần này đầu óc tỉnh táo hơn không hề có ý tu luyện hay giết hại ai. Một Lạc Vũ Lâu tráng lệ nhất thời làm hắn ngây người.

Đẹp hơn con kiến rất nhiều.

Tà Thiên lóa mắt đi theo Hứa Triển Đường lên lầu. Kết quả vừa lên đến tầng ba có một bàn tay chặn ngay trước mặt hắn, ánh mắt Tà Thiên sững lại. Đó là một nữ nhân.

- Vị tiểu ca ca này đừng lên đó. Lên lầu ba có thể khiến ngươi dục tiên dục tử đấy.

Vừa dứt lời, Hứa Triển Đường ở lầu bốn dừng bước xoay người cười ái muội nhìn lầu dưới.

Nữ nhân này là tú bà của Lạc Vũ Lâu. Tại đây tổng cộng có bảy tầng và mỗi tầng đều có một tú bà chuyên trách tầng lầu đó. Lầu càng cao, thân phận khách đến càng cao quý còn nữ nhân cũng cao cấp hơn.

Thân là tú bà cần có ánh mắt độc ác. Người đến dù là cao quý hay nghèo hèn chỉ cần nhìn từ trang phục, khí chất, cách bước đi, thần thái, người hầu vân vân… Các nàng đều có thể nhìn ra được hết.

Mà Tà Thiên trong mắt tú bà lầu ba chính là một tên tùy tùng lần đầu đến thế giới phồn hoa, mà đã là người hầu mà còn không biết thân biết phận còn muốn đi lên?

Thật ra không chỉ mình nàng. Nếu không phải Tà Thiên đi sát theo Hứa Triển Đường ở hai tầng trước, hai tú bà hai tầng đó cũng muốn cản. Tà Thiên có thể lên lầu ba là do các tú bà nhìn ra là do dính chút hào quang từ Hứa Triển Đường.

Tà Thiên chỉ lên lầu:

- Ta muốn lên lầu.

- Ai da. Tiểu ca ca yên tâm!

Tú bà có chút mất kiên nhẫn, gượng cười nói:

- Biết là ngươi lo cho chủ nhân ngươi nhưng phía trên không tới lượt ngươi đâu. Có cô nương xinh đẹp hầu hạ cho Hứa thiếu rồi. Ngươi cứ vui vẻ mà đứng chờ đi. Phải biết rằng ngày thường ngươi chỉ có thể tìm thú vui ở lầu một mà thôi. Hôm nay tỷ tỷ sẽ để ngươi có cả hai thứ là người và bạc. Hạnh Hoa, mau ra tiếp khách! Tiểu cô nương, mau chuẩn bị hồng bao!

Tà Thiên liếc mắt nhìn nữ nhân mặt trát đầy son phấn, cao lớn hơn mình, quay đầu nghiêm túc nói:

- Ta muốn lên lầu.

Cho dù là nô bộc của Đại Tư Mã phủ cũng không thể không biết tốt xấu! Sắc mặt tú bà thay đổi cười lạnh nói:

- Tiểu ca à, ta biết ngươi là người của Đại Tư Mã phủ nhưng quy tắc là quy tắc. Biết không muốn lên được lầu ba ít nhất cũng phải là cao thủ Nội Khí cảnh hoặc là Thế gia nhất phương mà ngươi thì ha ha.

- Hôm qua ta mới đột phá đến Nội Khí cảnh.

Ngữ khí Tà Thiên vô cùng chân thực nhưng cho dù chân thật như vậy cũng chỉ khiến hai nữ nhân kia cười nhạo mà thôi. Tà Thiên mặc áo lụa nhưng trông không hợp, Hạnh Hoa cười châm chọc:

- Đừng cho rằng dựa vào y phục là được. Có một số người trời sinh chỉ thích hợp mặc vải thô áo tang, mặc vải lụa cũng chỉ là thằng hề. Hi hi!

- Nói năng kiểu gì thế. Lão nương xé miệng nhỏ nhà ngươi bây giờ.

Nhìn ánh mắt Tà Thiên trở nên lạnh lẽo, tú bà giả vờ trách cứ Hạnh Hoa một câu sau đó nhẹ nhàng nói với Tà Thiên:

- Tiểu ca ca, khách Lạc Vũ Lâu nhiều như vậy. Ngươi nhìn đi, trong chốc lát ngươi đã chặn đứng mười mấy vị khách của, cứ không nhường thì….

- Mười mấy vị khách?

Hứa Triển Đường cười híp mắt nhìn đám người đứng sau Tà Thiên, nhàn nhạt nói:

- Cút.

Không ồn ào không tranh luận, những người đó nghe chữ cút phát ra từ miệng Hứa Triển Đường vội hành lễ rồi rời đi.

Tú bà sửng sốt. Nàng biết Hứa Triển Đường đang tức giận. Nhưng đối với tên hầu của hắn bản thân cũng chẳng nói nặng lời mà hoả khí lên đến vậy. Cuối cùng là sao?

- Hứa thiếu, là tiện thiếp sai. Tiện thiếp chỉ là….

Hứa Triển Đường lắc đầu cắt ngang lời xin lỗi không cam lòng của tú bà rồi chỉ Tà Thiên mà nói:

- Hắn nói không sai. Hôm qua đúng là đột phá lên Nội Khí cảnh.

Tú bà biến sắc. Nàng vẫn cho rằng Hứa thiếu nói dối nhưng cũng chỉ dùng ngữ khí khen ngợi đầy tớ của hắn:

- Quả nhiên là người của Tư Đại Mã phủ. Tiện thiếp thật sự có mắt không tròng mà.

- Ngươi quả thật có mắt không tròng.

Hứa Triển Đường cười rồi dựa vào lan can:

- Người bên cạnh ngươi năm nay mười hai tuổi, trong hai tháng đã giết hàng trăm người, hôm qua còn cùng ta đánh một trận ngoài cung sau đó còn chạy tới Hắc Hổ bang giết Sát Hổ Nhi. Ngươi nói xem, hắn có đủ điều kiện để lên lầu đó chưa?

- Tà, Tà Thiên.

Tú bà hốt hoảng, cuống họng phát ra vài chữ rồi bất tỉnh ngã xuống đất.

Sau nửa nén hương, trong tầng lầu cao nhất sang trọng nhất của Lạc Vũ Lâu.

Hứa Triển Đường híp mắt thưởng tửu, Tà Thiên chăm chú thưởng thức mỹ vị trên bàn. Cả hai đều chẳng hứng thú dò xét người trước mặt.

Ba người trước mặt là Hạnh Hoa, tú bà và chủ nhân của Lạc Vũ Lâu là Lưu Ngọc Xương.

Hạnh Hoa chân tay run rẩy. Tú bà hồn bay lạc phách như phụ mẫu mất. Chủ nhân Lạc Vũ Lâu mỉm cuời, không hề tức giận bởi sự thờ ơ của Tà Thiên cùng Hứa Triển Đuờng.

Thấy Hứa Triển Đường đặt chén xuống định rót thêm, Lưu Ngọc Xương vội tiến lên vài bước giành lấy rồi cười nịnh nói:

- Hứa thiếu gia, hôm nay tại hạ thật có lỗi, hai tiện tì không biết tốt xấu đắc tội với ngài. Muốn xử bọn chúng như thế nào xin cứ nói.

- Hắn đó.

Hứa Triển Đường chỉ Tà Thiên.

- Hắn mới là chính chủ. Hôm nay bổn thiếu ta đều nghe hắn.

Lưu Ngọc Xương nghe vậy không thốt lên lời nào. Hứa Triển Đường là người cực kỳ kiêu ngạo với vị thế của hắn cùng lắm thì bị đánh bị mắng. Nhưng Tà Thiên rõ ràng là một con quỷ giết người, chẳng cần có thâm thù đại hận chạy đến Hắc Hổ bang giết Lâm Sát Hổ. Nếu hai người này rơi vào tay hắn thì….

- Khà khà, Tà Thiên công tử. Việc này ngài thấy….

Một Lưu Ngọc Xương mạnh vì gạo, bạo vì tiền trước mặt Tà Thiên lại ú ớ, cả người run rẩy như nhiễm bệnh sốt rét. Điều khiến hắn sợ hãi không chỉ vì hắn giết Lâm Sát Hổ mà quan trọng hơn là Tà Thiên là người của Lưu gia.

Vài ngày truớc, thiếu chủ của Lưu gia là Lưu Dương bị một quyền của Tà Thiên đánh bay đầu.

Tà Thiên đang nhìn một bàn đầy món ngon lại ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà đợi Lưu Ngọc Xương nói xong hỏi:

- Lạc Vũ Lâu nhưng lại không có mưa rơi sao?

Đây là muốn dỡ cả Lạc Vũ lâu sao? Đầu gối Lưu Ngọc Xương nhũn ra, khuỵu xuống tiếng thật to kinh hãi cầu xin:

- Tà Thiên công tử đại nhân đại lượng xin tha cho Lạc Vũ Lâu. Hai tiện tì này ngài muốn đánh muốn giết sao cũng được nhưng Lạc Vũ Lâu thì….

- Tà Thiên đại gia, ngài cũng phải nể mặt chứ!

Tú bà bị hành vi bán mình của Lưu Ngọc Xương dọa sợ đến hoảng loạn. Ngay cả lão bản cũng sợ Tà Thiên đến vậy thì hắnđáng sợ đến nhường nào? Lúc này nàng ngồi co quắp dưới đất kêu khóc nói:

- Bằng hữu ngài đến Lạc Vũ Lâu, ta đều tìm cô nương tốt nhất đến hầu, quà tặng đều giảm mười phần trăm.

Tà Thiên kinh ngạc:

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)