Tà Thiên nói ra chuyện hành lang Hà Tây, nói:
- Ngày hôm qua hỏi Ôn Thủy, hắn không trả lời ta.
Hứa Triển Đường lúc này mới thoải mái, gật gật đầu đang muốn giải thích, đột nhiên kinh ngạc hỏi:
- Ngươi, ngươi sao lại gọi thẳng tên của Ôn Thủy trưởng lão?
- Không được sao?
Tà Thiên suy nghĩ một chút, nói:
- Lúc ở Âm Thần Trại ta gọi hắn một tiếng tiền bối, hắn không chịu, kêu ta gọi tên.
Hứa Triển Đường lẩm bẩm nói không thể nào, sau đó nhìn chằm chằm Tà Thiên hỏi:
- Trên Âm Thần Trại đã xảy ra chuyện gì? Nghe nói, ngươi cứu Ôn Thủy trưởng lão một mạng?
- Lão cứu ta trước, sau đó ta cứu lão.
Tà Thiên trả lời rất đơn giản, nhưng chính vì đơn giản như vậy, khiến cho không gian tưởng tượng trở nên vô hạn.
Thử nghĩ một chút, cao thủ đứng đầu Nội Khí Cảnh tầng chín cứu võ giả Man Lực Cảnh là chuyện rất bình thường, nhưng Ôn Thủy Quân Nhiên lưu lạc đến mức cần được cứu, tình hình lúc ấy hiểm ác cỡ nào? Cuối cùng cả hai đều sống sót, vị võ giả Man Lực Cảnh này lại lợi hại đến trình độ nào?
Trong lòng Hứa Triển Đường sợ hãi một tiếng, nhịn không được lại bội phục Tà Thiên một lần, thấy Tà Thiên nhìn mình, mới nhớ tới vấn đề lúc trước, thẳng thắn nói:
- Sau này lại có người cho ngươi làm luyến đồng, không cần nhiều lời, động thủ giết người!
- Ta sẽ làm như vậy.
Thấy được đồng ý, Tà Thiên có chút vui vẻ.
Hứa Triển Đường thấy thế, cũng có chút đắc ý, có thể dạy dỗ thiên tài còn thiên tài hơn so với mình, mình quả thực quá trâu bò, vì thế cao ngạo gật gật đầu:
- Còn có cái gì không hiểu thì hỏi, bản thiếu hôm nay phát từ bi, giải hết cho ngươi!
Có lẽ hai chữ từ bi đã gợi lên tâm tư Tà Thiên, hắn nghiêm túc hỏi:
- Ngươi có biết Vô Trần đại sư không?
- Tống Quốc ai không biết?
Nhớ tới Cửu Chuyển Đại Hoàn Đan bị mình ăn tươi nuốt sống, Hứa Triển Đường trong lòng có chút xấu hổ, thản nhiên nói:
- Ngươi tuyệt đối yên tâm, có Bồ Tát sống là Vô Trần đại sư cứu ngươi, ngươi muốn chết cũng không chết được, hơn nữa, hắn đã cứu ngươi hai lần.
Tà Thiên sửng sốt:
- Sao ta lại không biết?
- A, ta phát hiện tiểu tử ngươi thật sự ngốc.
Hứa Triển Đường tức giận nở nụ cười:
- Trước mặt mọi người sỉ nhục Xích Tiêu Phong trưởng lão, sỉ nhục vua của một nước, chuyện này ngay cả bản thiểu, cũng không dám nghĩ đến sẽ làm như vậy, ngươi không chỉ dám làm, còn sống dùng thủ đoạn vô sỉ lấy bảo mã của ta, dựa vào cái gì?
- Ta làm đúng, bọn họ không đúng.
Tà Thiên rất khẳng định nói.
- Rắm!
Hứa Triển Đường chống người lên, mắng:
- Nếu không phải Cung lão bức Vô Trần đại sư phải đồng ý cứu ngươi, ngươi đã bị chém thành thịt cho chó ăn rồi!
Thấy Tà Thiên nghĩ không ra, Hứa Triển Đường lại bất đắc dĩ nói:
- Vô Trần đại sư muốn cứu ai, người đó sẽ không chết được, vô luận là thương bệnh hay là nhân họa, Hoàng Thượng và Dịch trưởng lão hoàn toàn là nể mặt Vô Trần đại sư, tạm thời buông tha cho ngươi.
- Tạm thời?
- A...
Hứa Triển Đường suy nghĩ một chút, nói:
- Ít nhất bản thiếu biết, Dịch trưởng lão nổi danh lòng dạ hẹp hòi, về phần hoàng thượng à, ha ha, hắn ngày ngày bận quốc gia đại sự, nào có thời gian rảnh rỗi chỉnh ngươi.
Thời gian trôi qua rất nhanh, khi tinh anh của Kiêu Kỵ Doanh tìm tới, đã là buổi trưa, chúng quân sĩ không đợi Hứa thiếu phân phó, đã bận rộn, đốt lửa, săn bắn, không bao lâu sau, trên lửa trại hừng hực dựng lên ba con ngao, mùi thơm bốn phía.
Tà Thiên lần đầu tiên trải nghiệm cuộc sống quân doanh, thô kệch, hào phóng là giai điệu chính, tình cảm biểu hiện ra giữa quân sĩ làm cho hắn rất hâm mộ, hắn một bên gặm chân ngao, một bên nghiêm túc quan sát, lại không biết Hứa Triển Đường cũng đang quan sát hắn.
Trong lòng Hứa Triển Đường, vị trí Tà Thiên rất cao, võ học kỳ tài không cần phải nói, trong sát phạt toát ra trí tuệ kinh thiên, thủ đoạn vô cùng bình tĩnh cùng tàn nhẫn, càng làm cho hắn khâm phục không thôi.
Nhưng sau khi tiếp xúc hắn mới phát hiện, mặt khác của Tà Thiên, chính là một thiếu niên hàng xóm ngây thơ hồn nhiên, tuy rằng tuyệt đỉnh thông minh, nhưng cơ hồ không thông thế sự, chắc có bị người lừa gạt, mấy năm cũng không phát hiện ra.
- Đây không phải sao...
Nhớ tới chuyện Tạ Soái làm, Hứa Triển Đường rót rượu, lắc đầu cười cười, hắn phát hiện so với lúc trước, Tà Thiên thay đổi một chút, nguyên nhân cũng đoán được, dù là ai biết mình sống không lâu, thì tử khí không phải đều rất nặng nề, chăm chỉ tu luyện báo thù, một khi biết được mình còn có thể sống sót, chuyện tốt đẹp như vậy, làm sao có thể không vui chứ?
Nhìn Tiểu Mã đắc ý, ở một bên điệu móng vuốt vui vẻ, Hứa Triển Đường mỉm cười, biết có đường sống đã sáng sủa lên, Tà Thiên không phải cũng là một con ngựa đơn thuần sao?
Cho nên hắn đột nhiên cảm thấy, Tà Thiên là một người rất đơn thuần rất thú vị, vứt bỏ trải nghiệm đau đớn của Tà Thiên gây ra lên người mình, hắn kỳ thật rất thích thiếu niên này.
- Đi!
Hứa Triển Đường là người nói đi là đi, xoay người phóng lên lưng ngựa, Tà Thiên thấy thế, liếc mắt nhìn chân ngao còn đang gặm một nửa trong tay, luyến tiếc vứt đi, dưới chân đạp một cái lên Tiểu Mã, gót chân đập một cái, một người một ngựa điên cuồng đuổi theo phía trước, để lại tinh anh Kiêu Kỵ Doanh với đôi mắt trợn to. .
- Mẹ kiếp! Đây đây đây, đây là chuyện quái quỷ gì vậy?
- Không cần dây cương?
- Dùng lông mao làm dây cương, ngươi không thấy như vậy gọi là người ngựa hợp nhất sao!
- Bà nó, chưa đến nửa ngày, lão tử xem như phục rồi.
......
- Đi đâu?
Tà Thiên đuổi theo Hứa Triển Đường, hỏi.
Hứa Triển Đường nhìn hình ảnh nhân mã hợp nhất bên cạnh, khuôn mặt có chút co giật, yên lặng nói:
- Lạc Vũ Lâu.
- Vì sao?
- Bản thiếu gia giải ngố cho ngươi, giúp ngươi mở rộng kiến thức.
- Giải ngố là gì?
- Ngươi không hỏi sẽ chết sao!
- Ta đến Lạc Vũ Lâu rồi.
- Làm gì?
- Bị người ta tát một cái rồi đi ra.
- Ha ha ha ha...
......
Lần thứ hai đến Lạc Vũ Lâu, Tà Thiên ngửa đầu nhìn, phát hiện Lạc Vũ Lâu vẫn đang mưa rơi.
- Được rồi, thổ khí trong đất, phải vào xem thử!
Hai người xoay người xuống ngựa, tiểu nhị Lạc Vũ Lâu ở một bên vội vàng gật đầu khom lưng chuẩn bị tiếp nhận dây cương, ai ngờ Tiểu Mã đạp một cái, bay lên một vó, đá bay tiểu nhị.
- Ngựa của Đại Tư Mã Phủ ta, các ngươi còn hầu hạ không nổi!
Hứa Triển Đường cười to một tiếng bước vào trong, Tà Thiên nhìn tiểu nhị bị đạp bay, cảm thấy có chút quen mắt, dường như chính là người lúc trước cho Cổ lão bản một bạt tai.
- Làm tốt lắm.
Tà Thiên sờ sờ lưng Tiểu Mã, trong tiếng hí đắc ý của Tiểu Mã, cất bước tiến vào..