Biện Lương tốt, phong cảnh say đắm lòng người.
Tà Thiên tạm thời thoát khỏi cái chết, lần đầu tiên trong cuộc đời thưởng thức thế giới, hoa quá đẹp, chim kêu quá dễ nghe, thậm chí ngay cả bùn đất bên dòng suối, đều tản ra hương thơm thấm người.
Hai vị thiên tài cùng nằm trên bãi cỏ bên dòng suối, Hắc Nữu cùng Tiểu Mã ở một bên gặm cỏ xanh, thời gian nhàn nhã.
Hắc Nữu rõ ràng không muốn cách Tiểu Mã quá gần, Tiểu Mã lại cảm thấy hứng thú với Hắc Nữu, không ngừng xoay vòng quanh Hắc Nữu, mắt ngựa sáng bừng, nhìn Hắc Nữu đến run rẩy.
- Tiểu Mã làm sao vậy?
Tà Thiên chống người lên, nhìn Tiểu Mã hỏi.
- Phát tình rồi.
Hứa Triển Đường tức giận trả lời, sau đó nhớ tới cái gì, hùng hổ nói:
- Trời mẹ, tuổi của Hắc Nữu có thể làm mẹ nó, nó cũng không buông tha, haiz, quá ủy khuất Hắc Nữu.
Tà Thiên không hiểu lắm, hỏi:
- Vì sao lại ủy khuất?
- Ngươi...
Hứa Triển Đường thấy Tà Thiên thực sự không hiểu, nhất thời không nói gì:
- Hắc Nữu hơn hai mươi tuổi, đang lúc phong hoa tuyệt đại, con dâm mã kia của ngươi mới sáu tuổi, lông cũng không mọc đủ, còn không ủy khuất?
Tà Thiên nhíu nhíu mày:
- Ý ta là nói ngựa của ngươi rất cường tráng, Tiểu Mã đánh không lại nó, sẽ không chịu ủy khuất.
- Ta nhận thua.
Hứa Triển Đường trợn trắng mắt, không muốn phản ứng Tà Thiên hồn nhiên, không bao lâu lại cười to:
- Bản thiếu gia cuối cùng cũng tin tưởng ngươi không biết cái gì là thấy sang bắt quàng làm họ, ha...
- Hoàng Thượng đối với Hứa gia các ngươi như thế, ngươi không tức giận sao?
Tà Thiên rất tò mò thái độ của người Hứa gia, hỏi.
Hứa Triển Đường lười biếng nói:
- Sao không tức giận, cái này không phải tặng lễ cho ngươi sao.
- Đây có tính là tức giận không?
- Vậy ngươi nói làm như thế nào mới tính là giận...
Hứa Triển Đường dừng một chút, có chút hoảng sợ nhìn về phía Tà Thiên, gằn từng chữ nói:
- Ngươi, ngươi có biết hoàng đế là cái gì không?
Tà Thiên đương nhiên gật gật đầu:
- Biết, lúc lão thái giám đến tuyên chỉ, tất cả mọi người đều quỳ xuống đất không dậy nổi, phô trương thật lớn, hoàng đế dường như rất lợi hại.
- Dường như? Một tay, quyết sinh tử của cả thiên hạ.
Hứa Triển Đường dùng lời nói ngắn gọn thẳng thắn nhất, giải thích hai chữ hoàng đế.
Tà Thiên suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói:
- Nhưng ta thấy hoàng đế không có tu vi gì...
- Im ngay!
Hứa Triển Đường sợ tới mức xù lông, một tiếng từ trên mặt đất vang lên, hoảng sợ nói:
- Đừng nói nữa được không? Xem như bản thiếu cầu xin ngươi, ngươi có gan nói, bản thiếu gia không có gan nghe.
- Ừm.
Tà Thiên gật gật đầu, trầm mặc trong chốc lát, lại nói:
- Nếu là ta...
- Dừng lại!
Mặt Hứa Triển Đường biến xanh, lớn tiếng quát dừng lại.
Tà Thiên một lần nữa nằm trên bãi cỏ, nghi hoặc hỏi:
- Ngươi rất sợ hãi sao?
- Vấn đề không phải là sợ hãi.
Hứa Triển Đường thở dài, thổn thức nói:
- Sao cái gì ngươi cũng không hiểu vậy, bốn chữ “Trung Hiếu Nhân Nghĩa này đã nghe qua chưa? Chữ Trung, chính là nói trung thành với quân vương, lời nói vừa rồi của ngươi, bản thiếu cho dù không muốn đánh nhau với ngươi, cũng phải quyết giết ngươi một trận, giết không được thì gọi người đến giết.
Tà Thiên suy nghĩ một chút, nói:
- Ngươi không giết được ta, ta bây giờ vẫn đánh không lại ngươi, ta sẽ chạy.
Hứa Triển Đường được khen như vậy, có chút sảng khoái, đắc ý trợn trắng mắt, nói:
- Ngươi hiểu cái rắm, thái độ! Đó là vấn đề thái độ! Hoàng đế đối với Hứa gia ta như thế nào, đó là chuyện của hắn, mà việc người Hứa gia ta phải làm là trung quân phụ quốc, bảo vệ Tống Quốc vĩnh thế hưng thịnh, không vì ngoại địch xâm nhục.
- Đây là mục tiêu cuộc sống của ngươi?
Nhớ tới lời nói của đêm qua, Tà Thiên hỏi.
Hứa Triển Đường gật gật đầu:
- Xem như là một trong số đó đi, giấc mộng lớn nhất của bản thiếu gia, là dẫn quân giết vào Hoài An Thành, mở rộng lãnh thổ cho Tống Quốc ta, thống nhất Uyển Châu!
- Lý tưởng rất tốt.
Tà Thiên suy nghĩ một chút về giấc mộng của Hứa Triển Đường, phát hiện nghĩ không ra, nhưng vẫn tán thưởng một câu, sau đó lại hỏi:
- Hoài An Thành ở đâu?
Hứa Triển Đường có loại xúc động muốn khóc:
- Biết Sở Quốc không?
- Biết, ra khỏi Dương Sóc Mộc Lan, qua Lam Tố Giang, chính là Lan Tố Thành Sở Quốc.
- Hoài An tương đương với Hâm Lương, đế đô Sở Quốc!
Hứa Triển Đường phiền não rống một tiếng, dù thế nào hắn cũng không ngờ, thiên tài như Tà Thiên, căn bản là một tiểu hài cái gì cũng không hiểu, nhưng mà nghĩ đến việc bản thân bị đứa nhỏ thế này nghiền ép, một trái tim nhất thời thối nát.
Vì thế, bầu không khí lâm vào trầm mặc, Tà Thiên không phát hiện ra biến hóa của Hứa Triển Đường, con ngươi đen trắng rõ ràng tò mò đánh giá thiên địa vạn vật, thấy một con kiến nhỏ đảo quanh ngọn lá cỏ, giống như không tìm được đường, nhất thời cười ra tiếng.
Hứa Triển Đường theo tầm mắt Tà Thiên nhìn lại, quả thực muốn điên rồi, đây là chuyện thiên tài nên làm sao!
- Khụ khụ, ta nói, ngươi có thể đừng nhàm chán như vậy được không?
Tà Thiên ngẩn người, lắc đầu nói:
- Ta không nhàm chán.
- Được rồi.
Hứa Triển Đường hoàn toàn nhận thua, lẩm bẩm nói:
- Vậy thì nói chuyện đi, lại thấy ngươi xem kiến, bản thiếu gia sẽ chết.
Tà Thiên suy nghĩ một chút, hỏi:
- Luyến đồng là cái gì?
Hứa Triển Đường ngẩn ra:
- Ngươi hỏi bản thiếu cái này?
- Ừm.