Vạn Cổ Tà Đế

Chương 142: Danh hiển thiên hạ - tiểu mã (thượng) (2)

Chương Trước Chương Tiếp

- Ha ha ha ha!

Hứa Triển Đường cất tiếng cười to, gót chân dập đầu,cả người mang ngựa cũng bay vút đến bên cạnh Tà Thiên:

- Ngựa cho ngươi, bổn thiếu sẽ chờ ngươi cách đây năm mươi mét, hai nén nhang sau nhân mã gặp nhau!

Người qua đường vây xem trợn tròn mắt, diễn biến này trở nên quá nhanh đi, đã nói là trận chiến báo thù mà, sao giờ lại giống như thính bay tứ phía vậy?

Tinh anh của Kiêu Kỵ Doanh vẫn chưa rời đi, có chút hứng thú nhìn Tà Thiên nhíu mày, khi thì dỗ dành cười, khi thì sai tọa kỵ dưới người làm ra các loại động tác đặc sắc, rất rõ ràng, bọn họ đang mượn cơ hội cười nhạo Tà Thiên không biết cưỡi ngựa.

- Tà Thiên công tử, nghe nói ngộ tính của ngươi rất cao, nhìn lâu như vậy, nhìn ra cái gì?

- Đúng vậy, nghe Hứa thiếu nói, ngươi một chiêu đã lĩnh ngộ hình ý, thiên phú này dùng để cưỡi ngựa, sợ là trong chớp mắt sẽ biết ha...

- Hứa thiếu nói, hai nén nhang chạy năm mươi dặm, chỉ có kỹ thuật tuyệt hảo mới có thể làm được, Tà Thiên công tử, có phải rất khó xử hay không?

......

Người qua đường ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, thầm nghĩ Hứa Triển Đường này đúng là tâm cơ vô hạn, chỉ cần cưỡi ngựa, cũng có thể nắm được cơ hội xoay người trở về thành, có lẻ nếu mở miệng cầu xin, uy danh hiển hách vừa được tạo nên, trong khoảnh khắc sẽ hóa thành hư không.

Về chuyện Tà Thiên học được kỹ thuật cưỡi ngựa trong vòng hai nén hương, có phóng như bay cũng không thể đến chỗ cách đây năm mươi mét, đừng nói là người qua đường, ngay cả Ôn Thủy cũng tuyệt đối không tin.

- Ôi, đúng là tính nết như hài tử.

Ôn Thủy bất đắc dĩ cười, nói với Tà Thiên:

- Nếu ngươi thích Tiểu mã thì dắt về, không thì chúng ta rời đi, không cần để ý tới hắn.

Tà Thiên đang tập trung tinh thần thưởng thức cưỡi ngựa của tinh anh Kiêu Kỵ Doanh, nghe vậy nhìn về phía Tiểu mã, nghiêm túc nói:

- Ta thích nó.

- Ha ha, vậy thì dắt. Ôi, coi chừng!

Tà Thiên vừa đưa tay hướng về phía trước, Tiểu Mã đã hung bạo hí lớn một tiếng, hai cái chân trước nhanh như thiểm điện, phá phong tập kích về phía cánh tay Tà Thiên, Ôn Thủy hoảng sợ.

- Ha ha ha ha!

- Tà Thiên công tử, quên nói cho ngươi biết, ngựa con này chưa bị thuần phục, ngươi muốn cưỡi nó, trước tiên phải thu phục nó...

......

Tiểu Mã thấy Tà Thiên bị mình bức lui, nhất thời đắc ý vạn phần, mắt ngựa đảo quanh, lộ vẻ vô cùng khinh bỉ với với Tà Thiên, lỗ mũi tức giận, phun ra tất cả đều là trào phúng.

Người qua đường thấy thế, cả đám líu lưỡi không thôi, nghĩ thầm ngay cả ngựa Hứa Triển Đường nuôi cũng là một con Tiểu Mã tâm cơ, lần này Tà Thiên càng khó khăn hơn

Tà Thiên không giận ngược lại còn mừng, suy nghĩ một chút lại đi về phía trước, Tiểu Mã vừa định nhấc chân lên, thân hình hắn thoáng một cái, tạo ra hai tàn ảnh, ngựa nhỏ ngẩn người, còn chưa kịp phản ứng, mặt ngựa bị ăn một cái tát.

Cửa thành nhất thời yên tĩnh.

Sau một khắc, tất cả mọi người nhìn thấy bên trong lỗ mũi to lớn của Tiểu Mã, phun ra hai làn khói trắng dài hai thước.

- Phì phì phì!

Khóe mắt Tiểu Mã nổi giận đùng đùng muốn nứt ra, vó trước giơ lên còn chưa hạ xuống, vó sau đã đạp mạnh xuống đất, thề sẽ đánh chết tên ngu xuẩn đã tát nó!

Tà Thiên nhếch miệng cười, xoay người chân phải đạp một cái, trong nháy mắt chạy ra xa mười trượng, đồng thời còn quay đầu cười Tiểu Mã, cực kỳ khiêu khích.

Sau một khắc, hai đạo lưu quang một huyền một hồng dưới ánh nhìn ngơ ngác chăm chú của mọi người, trong nháy mắt biến mất ở phương xa.

Khi mọi người nhìn thấy khoảng cách giữa người và ngựa chẳng những không thu nhỏ lại, ngược lại nhanh chóng kéo ra, tròng mắt rớt xuống đất, thậm chí có mấy tinh anh Kiêu Kỵ Doanh, sợ tới mức rơi xuống lưng ngựa.

- Mẹ ơi, Hãn Huyết Bão Mã đó nha, Tà Thiên này là dùng tốc độ gì vậy?

- Thật sự là tà môn, Tà Thiên chạy như vậy, con ngựa kia còn không thể tự thuần phục sao?

- Mẹ nó! Hãn Huyết Bảo Mã là con duy nhất của Tống Quốc, thấy Tà Thiên còn nhanh hơn cả nó, vậy không phải như tìm được cha ruột sao, còn cần thuần phục à?

- Haiz, xem ra con ngựa này có lẽ không giữ được...

......

Ra khỏi cửa tây Thành Phần Lương năm mươi dặm, chính là Vô Trần Sơn.

Hứa Triển Đường trên lưng ngựa nhìn Vô Trần Tự trên đỉnh núi, lập tức thu hồi ánh mắt, nhìn về phía đường đi, mặt mỉm cười.

Chuyến đi này của hắn vốn là tặng lễ, cho nên vô luận Tà Thiên có thể cưỡi trên lưng ngựa hay không, có thể chạy đến nơi này trong thời gian hai nén nhang hay không, hắn cũng sẽ tặng cho đối phương con bảo mã mà mình yêu thích.

Ra câu đố khó khăn này, hắn chỉ là muốn nhìn xem Tà Thiên sẽ dùng phương pháp gì để giải quyết, đối với Tà Thiên, hắn vẫn luôn tràn ngập sự tò mò.

Nhưng khi hắn nhìn thấy cảnh tượng một người một ngựa tách ra chạy như điên, mặc cho tâm tính hắn có tốt đến đâu, cũng nhịn không được muốn trợn trắng mắt, nhưng mắt càng trợn, sắc mặt hắn càng thay đổi.

Hắn phát hiện lộ trình năm mươi dặm, Hãn Huyết Bảo Mã sống sờ sờ bị Tà Thiên kéo giãn khoảng cách ba mét.

- Của ta.

Tà Thiên thở hồng hộc, vuốt ve sống lưng bảo mã, hô với Hứa Triển Đường.

Hứa Triển Đường nhìn Hãn Huyết Bảo Mã mồ hôi nhễ nhại, tùy ý để Tà Thiên vuốt ve, bất đắc dĩ thở dài:

- Chọn tên đi.

- Gọi là Tiểu Mã đi.

Tà Thiên suy nghĩ một chút, lại nói:

- Cám ơn.

- Đây là thứ ngươi xứng đáng, bổn thiếu gia chưa bao giờ nợ nhân tình.

Tà Thiên suy nghĩ một chút, hỏi:

- Vậy thì sao?

- Ha ha! Quả nhiên thông minh!

- Ta là vô ý.

Sợ Hứa Triển Đường nghe không hiểu, Tà Thiên lại bổ sung:

- Ta không biết thấy sang bắt quàng làm họ là ý gì mà.

Hứa Triển Đường giật mình, sau một khắc, ngửa mặt lên trời cười lớn.

Sau khi cười, hai vị thiếu niên thiên tài nhất Tống quốc song song, một bên nhân mã hợp nhất, một bên ngồi xiêu vẹo, giữa ngựa chạy đua giữa thiên địa, chia sẻ khinh cuồng bất kham của phong quang thiếu niên.

Tà Thiên chưa bao giờ giục ngựa chạy đằng đằng lại không biết, từ khi hắn lên Vô Trần Sơn, trên đỉnh núi luôn có đôi mắt già hờ hững không thể dung nạp bất kỳ bụi bặm nào trên thế gian, yên lặng nhìn hắn.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)