Tà Thiên có chút tò mò.
Ôn Thủy quay đầu nhìn về phía Tà Thiên, nghiêm mặt nói:
- Cung lão.
Tà Thiên trầm mặc một lát, gật gật đầu:
- Ừm, hắn cứu ta ở hành lang Hà Tây.
- Đâu chỉ như thế.
Ôn Thủy lắc đầu, cảm thấy bầu không khí có chút nặng nề, lập tức cười nói:
- Tà Thiên, nói cho ta biết, tám ngày này, ngươi dự định trải qua như thế nào?
Tà Thiên sớm đã có đáp án, trả lời:
- Sáng sớm ngày mai bổ sung nguyên dương cho ngươi, đưa Cổ lão bản cùng Tiểu Mã ca ra khỏi thành, trở về Dương Sóc Thành chờ Tạ soái, giết Tạ Soái.
- Chỉ có, chỉ có những chuyện này?
Ôn Thủy ngơ ngác hỏi.
Tà Thiên gật gật đầu, suy nghĩ một chút lại cười nói:
- Nếu như còn có thời gian, ta còn muốn nói mấy câu với Ân Điềm Nhi, ở hành lang Hà Tây ta vì mạng sống mà tính kế nàng, trong lòng không dễ chịu.
- Còn nữa thì sao?
- Không đủ thời gian.
- Nếu đủ thì sao?
- Vậy ta muốn đi Đạo Môn người nói, nhìn Phượng hoàng Tạ gia kia, nếu như nàng còn làm cho ta tức giận...
Tà Thiên nhớ lại một chút, nghiêm túc nói:
- Ta sẽ lột sạch nàng, nhìn kĩ từng tấc!
Ôn Thủy nuốt nước miếng, không biết nên cười hay nên khóc, thật lâu sau mới yên lặng nói:
- Nếu báo thù, ngươi có thể giẫm đạp nàng, đánh nàng, thậm chí giết nàng, chớ làm loại chuyện vô sỉ này, làm loại chuyện này, ngươi cũng trở thành người xấu như Tạ Soái.
Tà Thiên gật gật đầu, chợt cười nói:
- Muốn làm cũng không có thời gian.
- Nói bậy cái gì.
Ôn Thủy chống người lên, cười nói:
- Biết không, hôm nay Cung lão thiên tân vạn khổ tìm cho ngươi một con đường sống, ta dám cam đoan, con đường này tuyệt đối có thể cho ngươi...
- Ta cảm tạ hắn, nhưng ta không tin hắn.
Tà Thiên nói rất quyết đoán.
Ôn Thủy nghe vậy, vừa tức giận vừa cười nói:
- Nói ngươi từng trải, nhưng tính tình vẫn trẻ con lắm, ta đã nói với ngươi lúc ở Âm Thần Phong, Cung lão tuyệt đối không phải như ngươi nghĩ, ngươi không biết, hắn đã trả giá bao nhiêu để cứu mạng ngươi đâu.
Tà Thiên có chút nghi hoặc:
- Từ Hắc Hổ Bang trở về, ta không nhìn thấy lão.
- Ừm, Ân gia xảy ra chút chuyện, hắn chạy tới hành lang Hà Tây.
Thấy Tà Thiên có chút căng thẳng, hắn lại an ủi nói:
- Không sao, Hà Tây Đạo bắt người Ân gia, Cung lão đi lần này, vạn vô nhất thất, mà ngươi, hai ngày nay dưỡng thương tốt, chuẩn bị một chút, ta dẫn ngươi đến một chỗ, tìm người, người này có thể cứu ngươi.
Tà Thiên ngồi dậy, có chút căng thẳng xoa xoa tay, hỏi:
- Là ai?
Ôn Thủy nhận ra Tà Thiên căng thẳng, có chút đau lòng, ôn nhu nói:
- Vô Trần đại sư của Vô Trần Tự, người này phật pháp tinh thâm, tu vi thông thiên, y thuật rất tốt, càng từ bi vi hoài, bình sinh chưa bao giờ giết một người, trải qua tay mà sống người, vô số người giang hồ gọi là Bồ Tát sống.
- À.
Tà Thiên một lần nữa nằm xuống, tim đập nhanh cũng khôi phục bình thường, có thể cảm thấy câu trả lời của mình có chút đơn giản, hắn suy nghĩ một chút lại nói:
- Bồ Tát sống. Trên đời này có người nào tốt hơn ngươi và Cổ lão bản chứ?
Ôn Thủy thở dài, chậm rãi nói:
- Ta biết tâm tư của ngươi, nếu chỉ có tám ngày này để sống, ngươi có thể cười với thiên hạ, sau khi báo thù bình tĩnh chờ chết, nhưng vừa nghe đến mình còn có thể sống sót, lại trở nên mờ mịt, bởi vì ngoại trừ báo thù, ngươi không có mục tiêu sống khác, đúng không?
Tà Thiên câm lặng, ánh mắt mờ mịt.
- Chỉ cần là người, đều có mục tiêu nhân sinh, tự mình truy cầu.
Ôn Thủy đơn giản lại đứng lên, ngữ trọng tâm trường nói:
- Vì cừu hận mà sống, là không nên nhất, loại phương pháp sống này quá mệt mỏi quá âm u, nếu tính ra, kẻ thù của ngươi có hai người, chỉ giết Tạ Soái, ngươi cam tâm sao?
Tà Thiên trầm mặc hồi lâu, chợt cười nói:
- Lúc trước ta từng thề muốn báo thù, muốn trở thành người trên vạn người, thậm chí còn phải khắc chữ Tà trên trời.
Ôn Thủy mừng rỡ, vỗ tay khen ngợi:
- Cuộc sống dũng mãnh, nên như vậy! Nhưng có một điểm, muốn hoàn thành những mục tiêu này, quan trọng nhất chính là sống sót, để sống sót, có mệt mỏi đến đâu cũng phải kiên trì, biết không?
- Ừm.
Tà Thiên suy nghĩ một chút, đứng lên nghiêm túc nhìn Ôn Thủy:
- Ôn Thủy, ngoại trừ ngươi và Cổ lão bản, ta không tin bất kì kẻ nào, Vô Trần đại sư thật có thể cứu ta sao?
Ôn Thủy không ngần ngại trả lời:
- Có thể!
- Được.
Tà Thiên Như trút được gánh nặng nở nụ cười, ngôi sao âm lãnh, phảng phất cũng có chút dễ nhìn, hắn mừng rỡ cười nói:
- Nếu ta thật sự có thể sống sót, Ôn Thủy, Đao Phách Môn có thể thu ta không?
- Ha, ặc... Không nhận!
Ôn Thủy đầu tiên là mừng như điên, sau đó mặt mày ủ rũ kiên quyết lắc đầu.
Tà Thiên ngẩn người:
- Vì sao?
- Thiên tài như Hứa Triển Đường, bị ngươi làm cho hộc máu, ngươi buông tha cho Đao Phách Môn đi!
- Ta không phải cố ý.
Ôn Thủy trợn trắng mắt, trong lòng nói Tà Thiên, vô tình mới càng đả thương người ta...