Vạn Cổ Tà Đế

Chương 139: Ngắm sao đêm - trọng sinh (hạ) (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Phủ Đại Tư Mã đón kín, gia tôn ba người Hứa Triển Đường cũng đang ngắm sao.

So với Tà Thiên, ba người bọn họ đã phát hiện tinh không mênh mông mỹ lệ từ lâu, lúc Hứa Triển Đường bi bô tập nói, Hứa Bá Thiên ôm hắn, chỉ vào ngôi sao sáng nhất trên bầu trời đêm, cười tủm tỉm nói:

- Triển Đường tôn tử của ta, ngươi chính là ngôi sao kia.

Thường vào lúc này, Hứa Như Hải đi theo phía sau âm trầm không nói sẽ trợn mắt một cái, ngôi sao kia hắn cũng rất quen thuộc, bởi vì đã từng có người ôm hắn, chỉ vào ngôi sao kia nói, đó chính là hắn.

Sau khi trừng trắng mắt, khóe miệng Hứa Như Hải sẽ rất hiếm thấy lộ ra tươi cười, tuy rằng hắn không trở thành ngôi sao kia, nhưng hắn tin tưởng, tư chất của nhi tử cao hơn mình gấp mười lần, nhất định chính là ngôi sao sáng chói mà ai ngẩng đầu đều có thể nhìn thấy.

Tối nay ngắm sao, không ai nói gì.

Tinh không vẫn là mảnh trời Hứa Bá Thiên nhìn mấy chục năm, ngôi sao sáng nhất vẫn như trước là ngôi sao bọn họ quen thuộc nhất, nhưng ba người luôn cho rằng, phía sau màn đêm hôm nay còn có một ngôi sao, tuy nhỏ, nhưng lại sáng kinh người.

Vẻ mặt của Hứa Triển Đường rất bình tĩnh, ánh mắt bình tĩnh, ngay cả hô hấp cũng rất an ổn, trông giống như không sao cả, nhưng cho dù là Hứa Bá Thiên hay Hứa Như Hải, đều biết rõ một chuyện, bình tĩnh không hợp với Hứa Triển Đường.

Hợp với Hứa Triển Đường, chỉ có cao ngạo.

Hứa Triển Đường, xảy ra vấn đề...

- Phụ thân, điều tra rõ ràng chưa?

Hứa Triển Đường ngẩng đầu, nhẹ giọng hỏi.

Hứa Như Hải liếc mắt nhìn Hứa Bá Thiên, mới trầm giọng nói:

- Ngực trái Lâm Sát Hổ bị đánh thủng, một quyền mất mạng, hắn là võ giả Nội Khí Cảnh tầng bốn, nội khí có thể phóng ra ngoài công kích phòng ngự, dựa vào đó suy đoán, Tà Thiên dùng một quyền đã ngộ ra trên lôi đài, lại kết hợp với nội khí giết chết Lâm Sát Hổ.

Hứa Triển Đường gật gật đầu:

- Ta biết hắn nói thiếu chút nữa là cái gì, đột phá như thế, ta không bằng hắn.

- Triển Đường, đừng tự trách!

Hứa Như Hải nhíu nhíu mày, còn muốn nghiêm túc quát tỉnh Hứa Triển Đường, lại bị thanh âm Của Hứa Bá Thiên cắt đứt.

- Có đôi khi thừa nhận mình kém hơn người khác, cũng là một loại cao ngạo.

Hứa Bá Thiên mỉm cười, hỏi:

- Trước khi ngươi và Tà Thiên giao thủ, từng nói chuyện với nhau, còn nhớ rõ không?

Hứa Triển Đường suy nghĩ một chút, gật gật đầu:

- Gia gia, ta hiểu ý của ngươi.

- Hiểu là tốt rồi.

Hứa Bá Thiên đứng dậy rời đi, thanh âm tràn ngập hy vọng vang lên:

- Ít nhất điểm này, ngươi nên học tập Tà Thiên, loại khí phách này ngươi vốn cũng có, lại bị sự cao ngạo của ngươi gạt đi không ít, Tà Thiên thừa nhận ngươi mạnh hơn hắn, lại dũng cảm đối mặt, có thể đột phá, vậy lần này chịu thất bại, còn không phải là cơ duyên của ngươi...

Hứa Triển Đường cẩn thận tự hỏi, khi nụ cười trên mặt hiện lên, hắn nhìn về hướng Hứa Bá Thiên biến mất thật lâu.

- Đừng nghe lời lão đầu tử.

Hứa Triển Đường sửng sốt, quay đầu lại hỏi:

- Sao vậy, phụ thân?

- Lời này của hắn, trước kia cũng đã nói với ta.

Sắc mặt Hứa Như Hải có chút đen, tức giận nói:

- Lão tử ta bị hắn lừa gạt mười mấy năm, thẳng đến mấy năm trước ta mới phản ứng lại, mẹ nó ngoại trừ tu vi, phương diện nào của lão tử cũng mạnh hơn Chu Bác Nhiên cơ mà! Nghe ta, Tà Thiên kia căn bản không giống ngươi!

Phủ Đại Tư Mã yên tĩnh, đột nhiên truyền ra từng tiếng cười lớn, sau đó, chính là hai phụ tử thoải mái khoái trá đánh rắm.

- Phụ thân, Tà Thiên bảo người đưa cho ta cái gì?

- Hắn nói hắn không bằng ngươi, còn nói cảm kích ngươi.

- Hừ hừ, coi như tự biết mình, biết bổn thiếu lợi hại...

- Đúng thế, ngươi chính là nhi tử của Hứa Như Hải ta!

- Phụ thân, người nói ngày mai ta đi tìm Tà Thiên làm gì đây?

- Chọn thời gian, ta chuẩn bị binh mã.

- Phụ thân, ngươi muốn làm gì?

- Giữ thanh danh cho ngươi! Hứa gia chúng ta, thua người không thua trận!

- Phụ thân, gia gia thật sự cáo lão?

- Hừ, đúng vậy, lão đầu kia không làm quan thì nhẹ cả người!

- Ngày mai đi tìm Tà Thiên, phải mang theo chút lễ vật.

- Vì sao?

- Không phải nghe nói hoàng thượng bị ngã sao?

- Ha ha ha ha, đây là chuyện tốt duy nhất Tà Thiên làm, nhi tử của ta, sự vô sỉ của ngươi, rất có cốt cách của phụ thân ngươi!

......

Ánh sao nhấp nháy trong màn đêm, rình mò bí mật nhân gian, đêm quan tinh của phủ Đại Tư Mã vừa mới kết thúc, chúng lại chạy đến sòng bạc Cổ thị.

Ôn Thủy đang hưởng thụ cái ghế đu chỉ có ông chủ mới có thể dùng, lắc lư một cái, quả thật rất thoải mái, Tà Thiên cũng muốn thừa dịp khi còn sống thử xem, nhưng ngại giành với Ôn Thủy, đành nằm trên bàn đá, hai tay ôm đầu, câu được câu chăng trò chuyện với nhau.

- Ta thích mặt trời, mặt trời rất nóng rất ấm áp, khiến ta cảm thấy rất thoải mái, các ngôi sao quá lạnh, và quá nhiều, nhiều đến nỗi ta mờ mịt, nhưng ta không thể mờ mịt, ta không biết tại sao lại sống nữa...

- Ta hận người của Tạ gia, nhưng ta cũng cảm tạ bọn họ, là bọn họ khiến ta từ chó biến thành người, bọn họ làm cho ta hiểu được rất nhiều chuyện, nói thật, rất nhiều chuyện ta không thích, lại không thể không đi học, đi tiếp thu, đi vận dụng, ta nghĩ, đây chính là điểm mà người mạnh hơn chó...

- Ôn Thủy, hỏi ngươi một câu, luyến đồng là gì? Ở hành lang Hà Tây, rất nhiều Hà Tây Đạo đều muốn ta làm luyến đồng, trước kia thời gian gấp gáp, luôn quên hỏi, ta sợ nếu không hỏi, sẽ không có cơ hội...

- Ta cảm thấy Cổ lão bản thật sự rất tốt, cũng tốt như ngươi, tuy rằng hắn yêu tiền như mạng, thấy tiền là sáng mắt, tham sống sợ chết, hơn nữa động một chút đã choáng váng, nhưng ta rất thích hắn, ở chung với hắn rất sung sướng, lần trước Chu Triêu Dương nói xấu hắn một câu, ta ước chừng tặng cho Chu Triêu Dương mười lần nguyên dương...

- Ôn Thủy, từ Xích Tiêu Phong đến Dương Sóc Thành mất bao nhiêu ngày?

Cũng không biết đại công tử có kịp trở về hay không...

- Ta nghe đại công tử nói, Tống Quốc còn có một chỗ, người ở đó còn cao quý hơn người của Xích Tiêu Phong gấp trăm lần, Ôn Thủy, ngươi biết nơi đó không…

- Kỳ thật chỗ ta muốn đi nhất là nơi đó, nơi đó có một người, sống với ta mười hai năm, chỉ nói với ta ba câu, ta nhớ rõ mỗi một chữ, ta muốn hỏi nàng một chút, ta muốn nói cho nàng biết tên hiện tại của ta...

- Bốp.

Tà Thiên giật mình, nhìn Ôn Thủy đứng bên cạnh mình, có chút nghi hoặc nói:

- Ôn Thủy, vì sao người đánh ta?

- Hài tử ngốc.

Ôn Thủy há miệng, nước mắt không kìm được rơi xuống, lão nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu nhỏ của Tà Thiên, run rẩy nói:

- Ngươi thích mặt trời, là bởi vì ngươi đang ở nơi tối tăm lạnh lẽo như băng, chung quanh đều là người lãnh huyết vô tình. Ngươi không phải chó, ngươi là nam hài mười hai tuổi, chính là tuổi ham chơi đùa, mông trần chạy khắp đường, tư chất võ học của ngươi vạn trong vô nhất, đầu óc thông minh, sống học giỏi dụng, tâm tính kiên nghị, sát phạt quyết đoán. Vạn vật trên thế gian đều có hai mặt tính, có nam thì có nữ, có người tốt thì có người xấu, ngươi căm hận người xấu xa với ngươi, thích người đối tốt với ngươi, đây là chuyện thường tình của con người. Chỗ kia ta nói ngươi biết, gọi là Đạo môn, người trong môn thân phận cao quý, không thể phỏng đoán, muốn đi vào, ngoại trừ vô thượng thiên tư ra, còn cần cơ duyên lớn.

Tà Thiên suy nghĩ một chút, cười nói:

- Cám ơn.

- Người mà ngươi nên cảm ơn không phải là ta.

Ôn Thủy nằm xuống một lần nữa, thổn thức.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)