Mặt Chu Bác Nhiên đen lại, vỗ vào gáy Chu Triêu Dương một cái, sau đó cười gượng nói với mọi người:
- Ha, các ngươi hiểu mà, tiểu hài tử, không hiểu chuyện.
- Ừm, bọn ta hiểu.
Các đại nhân vật nghiêm trang gật đầu, trong lòng lại nghĩ Dịch trưởng lão ngài đúng là xui xẻo, hai tiểu hài tử mà khiến ngươi chật vật đến mức này.
Chu Triêu Dương xoa xoa đầu, nhe răng nhếch miệng nói:
- Phụ thân, ta đột phá Nội Khí Cảnh rồi.
- Cái gì?
Hai mắt mọi người trợn tròn, không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Chu Triêu Dương, Chu Triêu Dương đắc ý cười, bắt đầu vận chuyển nội khí bản mệnh trong cơ thể.
- Tiểu tử thúi, đột, đột phá lúc nào?
Cảm ứng được nội khí của nhi tử, trong lòng Chu Bác Nhiên như nở hoa, run giọng hỏi.
Chu Triêu Dương ngượng ngùng cười:
- Sáng nay rời giường, ta học theo Tà Thiên luyện công pháp Man Lực Cảnh từ đầu đến cuối một lần, lập tức đột phá.
Võ giả Man Lực Cảnh nào rời giường không luyện công pháp từ đầu một lần? Mẹ nó thêm câu học theo Tà Thiên, có thể dễ dàng đột phá như vậy sao? Mọi người thầm mắng vài câu, trong lòng lại chua xót, thật ghen tị.
- Ặc, ha! Chúc mừng Chu gia chủ, Biện Lương ta lại có thêm một vị Nội Khí Cảnh mười lăm tuổi!
- Không hổ là thiên tài xếp thứ hai của Đại Tống ta. Lão Trần, vạch trần ta làm gì?
Sau đó mọi người nói qua nói lại một hồi, thấy được Tà Thiên mỉm cười ở một bên, lập tức ngậm miệng lại, Tà Thiên ở bên cạnh, làm gì còn chỗ cho thiên tài nào khác đặt chân?
Chu Bác Nhiên cũng không bị Tà Thiên ảnh hưởng, trong lời nói quả thực tràn đầy hưng phấn, không ngừng vỗ vai Chu Triêu Dương, hai mắt đẫm lệ cười to nói:
- Được được được! Không hổ là nhi tử ngoan của Chu gia ta!
- Phụ thân, vậy người đồng ý cho ta đi theo Tà Thiên sao?
- Ặc...
Sắc mặt Chu Bác Nhiên cứng đờ:
- Phải bàn kĩ hơn, bàn kĩ hơn, chư vị, lão Chu ta cáo từ trước!
Nói xong, giữ chặt Chu Triêu Dương một đường cười to, chạy như bay rời đi.
- Chúng ta cũng đi thôi.
Tà Thiên ngửa đầu nhìn Ôn Thủy, cười nói.
Ôn Thủy thở dài, hắn thế nào cũng không ngờ được, hai câu của Tà Thiên, đã chọc cho mọi người vốn mong chờ trở nên tan rã, hoàng đế Đại Tống và trưởng lão Xích Tiêu Phong còn tức đến mức ngã một cái.
- Nhưng mà, đây không phải là Tà Thiên sao...
Ôn Thủy nhịn không được bật cười, gật gật đầu:
- Được, chúng ta đi.
Tà Thiên ôm lấy Cổ lão bản đang thần hồn rối loạn, gọi Tiểu Mã Ca, đi theo phía sau Ôn Thủy đi về phía đám người, chưa đi được mấy bước hắn đã ngừng lại, quay đầu lại nhìn về phía người Hứa gia vẫn trầm mặc, nhẹ giọng nói:
- Hứa thiếu tỉnh rồi xin nói cho hắn biết, hắn là đối thủ mạnh nhất mà ta gặp trước giờ, ta rất cảm tạ hắn.
- Tiểu tử, ngươi còn muốn nói lời châm chọc sao!
Sắc mặt Hứa Như Hải xanh mét.
Tà Thiên lắc đầu cười, xoay người rời đi.
- Được rồi.
Hứa Bá Thiên ngăn cản Hứa Như Hải, phức tạp thở dài:
- Hắn không nói lời châm chọc, chúng ta cũng trở về đi.
Trận chiến thiên tài được chú ý, cuối cùng kết thúc qua loa.
Mấy mươi ngàn người đến xem thi đấu, hoàn toàn không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, một trận quyết đấu đặc sắc, giữa chừng bởi vì chuyện Sát Tu chưa nói, mẹ nó tự nhiên kết thúc, ngay cả lời cảm nghĩ sau trận đấu cũng không có, chuyện này là sao?
Nhưng không ai dám gây sự, từng đội cấm quân khí thế hào hùng từ cửa cung chạy ra, bắt đầu dọn dẹp, phàm là có người oán giận vài câu, cấm quân sẽ dùng đao chém mấy cái vào lưng, chỉ trong thời gian nửa nén nhang, quảng trường ngoài cửa cung ngoại trừ trứng gà thối và lá rau, không có một bóng người.
Một trận cuồng phong thổi tới, cuốn lên lá rau thối, ở trên không trung chậm rãi phiêu đãng, cuối cùng rơi vào trên lôi đài cô đơn trống trải.
Chúng phảng phất như trước vẫn đang thực hiện sứ mệnh của mình, muốn đặt thân thể của mình rơi vào người bị thiên địa khinh bỉ, đáng tiếc chúng không biết, người bị mọi người phỉ nhổ cười nhạo, dựa vào Sát Tu trở thành thiên tài, thật sự là thiên tài làm cho người ta sáng mắt.
Một giờ sau, hoàng cung truyền ra tin tức, hoàng đế không biết vì sao giận tím mặt, tự tay chém chết mấy tiểu thái giám, ngay cả hoàng hậu đến an ủi cũng bị một cái tát văng ra.
Hai giờ sau, Dịch Duyên Hoa trưởng lão của Xích Tiêu Phong ra cửa Bắc Biện Lương Thành, trở về Xích Tiêu Thành, không để cho bất kì kẻ nào tiễn, chưa từng có tiền lệ.
Hai giờ sau, phủ Đại Tư Mã tuyên bố đóng cửa không tiếp khác, đồng thời, tin tức Đại Tư Mã cáo lão cũng truyền khắp thành thị.
Bốn giờ sau, bầu trời Biện Lương Thành sụp đổ.
Bởi vì Biện Lương Thành, xuất hiện một võ giả Nội Khí Cảnh mười hai tuổi.
Bởi vì võ giả Nội Khí Cảnh trẻ tuổi nhất trong lịch sử này, ở đại sảnh Hắc Hổ Bang, vượt qua ba cảnh mà chiến, một quyền đánh chết bang chủ Hắc Hổ bang, Lâm Sát Hổ tu vi Nội Khí Cảnh trung kỳ.
Người này tên là Tà Thiên, buổi sáng còn đang luận võ với đệ nhất thiên tài Tống Quốc Hứa Triển Đường, giữa chừng rút ra một khoảng trống đột phá Nội Khí Cảnh, thuận tiện đánh chết Lâm Sát Hổ, sau khi trở về cự tuyệt lời mời của Xích Tiêu Phong, từ chối hoàng đế tứ hôn, rất không cẩn thận bắt cóc một đồ đệ khác của Xích Tiêu Phong.
A, nghe nói hoàng đế và trưởng lão Xích Tiêu Phong, còn thần giao cách cảm mà ngã một cái.
Biện Lương Thành vì người này mà điên lên, bởi vì mấy trăm năm qua, tòa đế đô Tống Quốc này đã xuất hiện vô số Chu Triêu Dương, vô số Hứa Triển Đường, lại chưa bao giờ xuất hiện một nhân vật khiến cả thiên hạ đều kinh hãi như vậy.
Tường thành Biện Lương Thành có cao dày hơn nữa, giờ phút này dường như cũng bị chấn động này làm rung lên, chúng đứng sừng sững trên đất Tống Quốc mấy trăm năm, rốt cục cảm nhận được công kích mạnh mẽ của người đến từ vùng đất khổ hàn, vi mạt.