Vạn Cổ Tà Đế

Chương 135: Bị vả mặt - đau (hạ) (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Mặt Dịch Duyên Hoa rất đỏ, giống như mặt trời gay gắt kia không thiêu đốt ai cả, chỉ thiêu mỗi mình hắn, phơi đến mức hắn muốn ngất đi.

Thân là trưởng lão của Xích Tiêu Phong, mặc dù là Hắc Y cấp thấp nhất, nhưng hành tẩu trong thiên hạ cũng không cần nhìn vẻ mặt của ai, bởi vì sau lưng hắn, là Chưởng Khống Giả chân chính trong giang hồ Tống Quốc, Xích Tiêu Phong.

Hắn có thể một lời định sinh tử cho thiên tài võ học, cho dù ngươi đứng đầu, nhưng một câu Xích Tiêu Phong không cần ngươi, ngươi vẫn không thể tiến vào Xích Tiêu Phong, hắn có thể nhục mạ Huyền Y trưởng lão của Đạo Phách Môn ở trước mặt mọi người, những kẻ đó ngay cả rắm cũng không dám thả.

Thậm chí khi đại tổng quản hoàng cung của Tống Quốc xử trí Sát Tu, còn cần tham khảo ý kiến của hắn, hắn nói làm như thế nào, tổng quản sẽ làm như thế.

Sau đó, hai giờ trước bị nhận định không phải là nhân tài gì, cũng chính miệng định sinh tử Sát Tu, giờ thật sự hắn chả khác nào bị vả mặt, vả cho hắn thần hồn điên đảo, tay chân luống cuống.

Một cú vả mặt này rất vang dội, các đại nhân vật đứng thành một hàng ở trên đài cao, đều trợn mắt há hốc mồm, bọn họ nhỏ tuổi nhất cũng bốn mươi tuổi, bọn họ ít nhất trong bốn mươi năm, chưa từng thấy cảnh trưởng lão Xích Tiêu Phong bị nhục nhã, hiện tại bọn họ thấy được, nghe được, bị dọa sợ.

Ngay cả Xích Tiêu Phong cũng không nể mặt, Sát Tu này, thật đúng là ngu ngốc.

Lão thái giám nuốt nước miếng, cầm lòng không đặng quay đầu lại nhìn Triệu Diệp trên long ỷ.

Triệu Diệp vốn cũng dự định tự hạ thấp địa vị nghênh đón Tà Thiên, nhưng nghĩ bản thân cũng sắp trở thành nhạc phụ của Tà Thiên, hơn nữa thay đổi thái độ nhanh như vậy, khiến hắn có chút ngượng ngùng, lập tức phân phó lão thái giám đi tuyên chỉ, mình vẫn ngồi vững trên đài cao, chờ đợi Tà Thiên cảm kích rơi nước mắt quỳ tạ hoàng ân.

Đây mới là dáng vẻ của nhạc phụ mà.

Sau đó vị nhạc phụ tự xưng đã tìm được hiền rể này, nhìn thấy Tà Thiên không chút do dự, không chút lưu tình tát Xích Tiêu Phong một cái...

Triệu Diệp không tự chủ được sờ sờ hai má, ánh mắt vui sướng chờ mong, giờ cũng biến thành kinh ngạc.

Đây chính là đệ nhất môn phái Tống Quốc, Xích Tiêu Phong!

Làm sao hắn dám?

Cuối cùng, Triệu Diệp nhìn thấy ánh mắt hỏi thăm của lão thái giám.

Hắn hiểu rõ, lão thái giám là đang hỏi, dưới tình huống Xích Tiêu Phong bị vả mặt như vậy, còn muốn nói chuyện hôn ước nữa không, hơn nữa hắn cũng biết ý của lão thái giám, nếu không phải người tinh mắt như lão thái giám, cũng sẽ không quay đầu lại hỏi hắn.

Triệu Diệp cũng cảm thấy vì bảo đảm thể diện, không nên nói ra việc này với Tà Thiên, nhưng nghĩ lại, người trên đài cao đều biết tính toán của hắn, nếu sau khi Xích Tiêu Phong bị vả mặt như thế rồi hắn lựa chọn không nói, vậy không phải càng xấu hổ hơn sao?

Hơn nữa, Xích Tiêu Phong đả động không được Tà Thiên, không có nghĩa là trẫm đả động không được ngươi!

Cầu quyền lực? Trẫm cho ngươi uy vũ tướng quân tam phẩm!

Cầu tài? Trẫm cho ngươi núi vàng núi bạc!

Thậm chí trẫm còn có thể đề cử ngươi lên Băng Sơn Chi Đỉnh, tìm kiếm Thiên Đạo Chí Lý!

- Trẫm có chút mệt mỏi, tùy ý các ngươi đi.

Triệu Diệp thản nhiên nói một câu, ném một ánh mắt vô cùng tự tin cho lão thái giám, dẫn theo một đám tiểu thái giám hầu hạ, chậm rãi đi về phía hoàng cung.

Lão thái giám chớp chớp mắt, dựa vào tu vi Tiên Thiên Cảnh, hắn xác định mình không nhìn lầm, dưới tình huống thập phần nguy hiểm này, Hoàng đế cư nhiên còn muốn hắn nói.

- Ôi, không hổ là Đế Vương Chi Tâm, lão nô cam bái hạ phong...

Lão thái giám thầm khen một tiếng khí phách của Hoàng Thượng, cười tủm tỉm đi đến bên cạnh Tà Thiên, hòa ái nói:

- Tà Thiên công tử, Thanh Bình công chúa ít ngày nữa sẽ trở về đế đô, ngài xem khi nào rảnh tiến cung tạ ơn, lão nô cũng cho người chuẩn bị tốt hôn sự của ngài cùng Thanh Bình công chúa.

Tà Thiên đang muốn nói chuyện với Ôn Thủy, nghe vậy nhìn về phía lão thái giám, nhìn thật lâu, nghiêm túc hỏi:

- Xin hỏi, thấy người sang bắt quàng làm họ sao?

- Phụt.

Mẹ nó! Lời này thật đau lòng, ngươi biết không! Lúc này có rất nhiều đại nhân vật ở trên đài cao phụt cười, khuôn mặt lão thái giám đen đỏ lẫn lộn, cả người run rẩy, hắn nơm nớp lo sợ quay đầu lại nhìn về phía cửa cung, kết quả cằm rớt xuống, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ.

- Hoàng, Hoàng thượng...

Các đại nhân vật kinh hoảng quay đầu, lập tức nhìn thấy hoàng đế Tống Quốc, đang được mấy tiểu thái giám sợ hãi đỡ lấy, từ từ đứng lên trên mặt đất, trên long bào, tất cả đều là bùn đục.

Triệu Diệp luống cuống tay chân bò dậy, nhìn lướt qua mấy tiểu thái giám bên cạnh, không nói gì, không răn dạy, yên lặng đi vào sâu trong hoàng cung.

Tất cả mọi người đều biết, mấy tiểu thái giám này sống không quá một giờ, bởi vì vua một nước bị nhục nhã, cần phát tiết.

- Tà Thiên, đừng nói lung tung!

Ôn Thủy chỉ biết công phu trong tay Tà Thiên lợi hại, nhưng tuyệt đối không thể tưởng tượng được Tà Thiên bình thường rất trầm mặc, sức sát thương của miệng lưỡi lại khủng bố như vậy, hắn sợ Tà Thiên sẽ bị đánh, vội vàng kéo Tà Thiên ra sau lưng, ôm quyền với Dịch Duyên Hoa và lão thái giám, áy náy nói:

- Xin lỗi, tiểu hài tử không hiểu chuyện, không hiểu chuyện.

Dịch Duyên Hoa thật sự muốn một chưởng đánh Tà Thiên ra bã, nhưng nếu Tà Thiên không đến Xích Tiêu Phong, vậy sẽ trở thành đệ tử của Vô Trần đại sư, cho dù gan hắn có lớn đến đâu, cũng không dám giết đồ đệ tương lai của Vô Trần đại sư.

- Xem ra Xích Tiêu Phong ta không trèo cao được rồi, ha ha, Tà Thiên, ta nhớ kỹ ngươi!

Dịch Duyên Hoa cười như không cười nói một câu, không chút che giấu lửa giận trong mắt, phất tay áo rời đi.

- Ha ha, Tà Thiên công tử thật sự là đồng ngôn vô kỵ nha, à thì, bọn ta còn có việc, đi trước một bước.

Da mặt lão thái giám có dày đến đâu cũng không chịu nổi, hậm hức nở nụ cười, đuổi theo Triệu Diệp.

- Tà Thiên!

Chu Triêu Dương vẫn luôn ở dưới đài xem thi đấu, rốt cục nhịn không được chạy tới, bất chấp hành lễ với đám đại nhân vật, vội vàng hỏi:

- Ngươi, ngươi thật sự không đi Xích Tiêu Phong?

Tà Thiên biết chuyện Chu Triêu Dương muốn đi Xích Tiêu Phong tu luyện, nghe vậy cười nói:

- Ừm, sau này không cần đối luyện.

Chu Triêu Dương gấp đến độ vò đầu bứt tai, lúc thì nhìn sắc mặt không tốt của cha mình, lúc thì nhìn Tà Thiên mỉm cười, rối rắm một lúc lâu, đột nhiên nói:

- Vậy, vậy ta cũng không đi!

- Ôi chao!

Dịch Duyên Hoa còn chưa đi xa lảo đảo ngã, các đại nhân vật trên đài cao vội vàng xoay người, vẻ mặt căng thẳng, sợ một người tâm tính bất ổn vội cười ra tiếng.

- Bốp!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)