- Trẫm cảm thấy, chuyện của nữ nhi nên để bọn họ tự quyết định. Đại Bạn, thay ta thông báo muốn Thanh Bình công chúa xuống núi một chuyến.
Quả nhiên là hoàng đế thì có thể tùy tiện không biết xấu hổ, mọi người cố nén cơn buồn nôn, gương mặt vừa lộ vẻ tán động vừa phải trăm miệng khen ngợi hoàng thượng anh minh thánh hiền.
Ôn Thủy cười cười:
- Mặc kệ là chuyện gì phải chờ xem ý của Tà Thiên, đáng tiếc lúc này Tà Thiên không có ở đây…
- Ta đi tìm!
Trái tim của Chu Bác Nhiên bị Tà Thiên lật qua lật lại, chà đạp nát bét lúc này hô lớn một tiếng, nhảy xuống nhập vào cơn mưa để lại một đám nhân vật lớn ở trên đài mơ tưởng đến cảnh tượng thu phục được Tà Thiên, cuộc sống sau này sẽ tốt đẹp ra sao.
Trời mưa như thác đổ Tà Thiên và Cổ lão bản vừa cười vừa đi về phía hoàng cung.
- Haiz, xem ra danh khí của Cổ lão bản ta còn chưa đủ vang dội.
Cổ lão bản lau nước mưa trên mặt, nói thầm.
- Chẳng phải chỉ nợ tiền hai bộ y phục thôi sao Cổ lão bản ta có mấy mươi ngàn lượng ở trong tay sẽ lừa hắn sao? Đúng là…
- Mưa lớn như vậy không cần thay đâu.
Tà Thiên cười cười.
- Khụ khụ, ta thay hay không không quan trọng…
Cổ Lão Bản sịt sịt cái mũi, phát hiện quả nhiên không có mùi khai của nước tiểu trong lòng mừng rỡ.
- Thế nhưng ngươi nhất định phải thay, ngươi chính là giúp việc của Cổ lão bản ta, ta có thể bạc đãi ngươi sao?
- Ta muốn mặc y phục bằng tơ lụa, đời này còn chưa mặc thử.
Tà Thiên nhìn nước mưa ở dưới chân không nhịn được nói.
- Mua mua mua!
- Cổ lão bản, đón Tiểu Mã Ca rồi các ngươi cũng rời khỏi nơi này đi.
- Hả? Tại sao? Lão bản của ngươi còn muốn thi thố tài năng ở Biện Lương mà!
- Hắc Hổ Bang…
- A đúng đúng đúng! Hừ, nơi này không giữ Gia tự có chỗ khác giữ Gia, ta đến Sở Quốc làm đại gia nhỉ!
Tạ Thiên cúi đầu cười với Cổ lão bản:
- Ngươi nhất định sẽ làm đại lão bản.
- Ha ha, ta nói này Tà Thiên thì ra ngươi lẳng lơ như vậy, trước kia chưa từng thấy ngươi cười, hôm nay sao ngươi lại cười rồi đánh chết hổ con kia nên cười à?
- Cười không tốt sao?
- Ha ha, ta biết rồi có phải ngươi nghĩ đến chuyện làm phò mã…
- Hoàng đế vừa hối hôn rồi.
- Ách hừ, chân trời nơi nào không có cỏ thơm, chờ lấy! Đợi đến ngày mai Cổ đại gia ta tìm hai người, một người cho ngươi, một cho ta…
- Tà Thiên!
Tà Thiên dừng bước lại hơi khom người trước mặt Chu Bá Nhiên, hỏi:
- Chuyện gì?
Chu Bác Nhiên không trả lời cẩn thận nhìn Tà Thiên, cảm thán ba tiếng rồi mới nói:
- Đi với ta vào hoàng cung.
- Ta cũng đang muốn đi đây.
Tà Thiên bước đi.
- Ngươi đi làm gì?
- Đón người, đưa bọn họ rời khỏi Biện Lương.
Chu Bác Nhiên giật mình vội ngăn Tà Thiên lại hỏi:
- Vây còn ngươi?
- Ta…
Tà Thiên trầm mặc một hồi, cười rạng rỡ nói:
- Đến từ đâu thì về nơi nó.
Lời này Chú Bác Nhiên nghe không hiểu,lại không ảnh hưởng đến thái độ của hắn:
- Hoàng thượng và trưởng lão của tam đại phái đang đợi ngươi, ngươi cũng không thể đi.
Tà Thiên nhìn Chu Bác Nhiên.
- Ặc, yên tâm yên tâm, tuyệt đối không phải chuyện về Sát Tu là chuyện tốt!
- Không có hứng thú.
Chu Bác Nhiên sốt ruột, kêu lên:
- Ôn Thủy trưởng lão cũng đang chờ ngươi!
- Đi thôi.
- Ôi chờ một chút, ngươi không thể ăn mặc thế này, phía trước có cửa hàng y phục, ta…
Chu Bác Nhiên sờ sờ bên hông trống rỗng dưới chân cũng không ngừng nghỉ.
- Ta đi nợ một bộ!
- Hai bộ!
Cổ lão bản không sợ người lạ, lớn tiếng nói.
Khi Tà Thiên một thân tơ lụa trở về lôi đài, mưa bão sấm chớp ở Biện Lương nhất thời biến mất, mưa to như thác giống như bị một binh khí lớn chém ngang đột ngột kết thúc.
Ngẩng đầu nhìn mặt trời gay gắt xuất hiện một chút, tâm tình Tà Thiên tốt không ít bởi vì Ôn Thủy không chết.
Triều đình quyền quý, giang hồ hiển hách đều đứng một hàng trên đài cao. Hắn chỉ thấy vẻ mặt tươi cười của Ôn Thủy, sau đó hắn cũng cười vừa đi đến đài cao vừa cười nói:
- Ngươi không chết.
Ôn Thủy vừa muốn cười ha ha nhưng chợt nhớ việc Tà Thiên chỉ còn tám ngày để sống, trong lòng nhất thời đau đớn kịch liệt, một câu ngươi cũng không chết cuối cùng cũng không nói nên lời vành mắt ửng đỏ.
- Ha ha, Tà Thiên đúng không….
Dịch Duyên Hoa của Xích Tiêu Phong, mặc dù lời nói mang theo chút kiêu ngạo nhưng lại là người chủ động đến đón Tà Thiên.
- Ta đại diện cho đệ nhất đại phái của Tống Quốc hoan nghênh ngươi trở thành đệ tử chân truyền của Xích Tiêu Phong!
Tà Thiên nhìn Dịch Duyên Hoa lại nhìn về phía Ôn Thủy, thấy ánh mắt Ôn Thủy như muốn hắn an tâm, lập tức hiểu chuyện gì xảy ra lại lắc đầu nói:
- Ta không đi Xích Tiêu Phong.
- Ha ha, được, Xích Tiêu Phong ta tuyệt đối là lựa chọn sáng suốt nhất trong đời của ngươi, ngươi nói cái gì?
Tà Thiên dừng chân, quay đầu nghiêm túc trả lời:
- Ta không phải nhân tài càng không phải thiên tài, đến Xích Tiêu Phong làm gì?
Vẻ mặt của Dịch Duyên Hoa, nhất thời bốc cháy đỏ đến bốc khói.