Trụ sở Hắc Hổ Bang, Tà Thiên giống như Thần Ma.
Tròng mắt của mọi người ở Hắc Hổ Bang đều đặt trên người Tà Thiên, mặc dù đã bị câu nói kia của Lâm Sát Hổ dọa đến hồn phách bay đi nhưng bọn họ vẫn lờ mờ nhớ rõ, Tà Thiên nửa tháng trước là tu vi Man Lực Cảnh tầng tám, Tà Thiên mấy ngày trước là Man Lực Cảnh tầng chín…
Gần một tiếng, Tà Thiên tiến vào trong đại sảnh là tầng chín…
Sau một tiếng đồng hồ, lần thứ ba Tà Thiên vịn tay lên cửa sổ đã trở thành võ giả Nội Khí Cảnh.
Từng đợt từng đợt sóng rung động thay nhau tàn phá suy nghĩ, tâm linh của mọi người, bọn họ đều mất đi năng lực tư duy.
- Ổn, ổn không?
Cổ lão bản không biết chuyện gì xảy ra ngơ ngác hỏi Tà Thiên.
Tà Thiên gật gật đầu.
- Ta ổn, hắn…
Chỉ về phía Lâm Sát Hổ, Tà Thiên lần thứ ba bước vào đại sảnh, nhẹ giọng nói.
- Hắn cũng sắp xong rồi.
- Tà Thiên! Rốt cuộc ngươi luyện loại công pháp nào! Chuyện này thật sự không thể nào!
Lâm Sát Hổ muốn rách cả mí mắt, hắn ngàn vạn lần không thể tin được một người chỉ trong vòng nửa tháng đã liên tục đột phá cảnh giới, hơn nữa trong một tầng cảnh giới còn có thể xưng là Đại Cảnh Chi Giới!
Có gì mà không thể chứ!
Đấu một trận kịch chiến với Hứa Triển Đường, Tà Thiên nuốt hết gần nửa nội khí tinh thuần của đối phương lại luôn giấu chứ không phát, chính là để đột nhiên tăng mạnh vào giờ phút này!
Hắn vốn định đột phát trên lôi đài, đáng tiếc mọi chuyện vượt qua dự tính của hắn. Sau khi bại lộ thân phận, hắn tiếc rẻ nói với Hứa Triển Đường còn thiếu chút nữa, Hứa Triển Đường hỏi còn thiếu cái gì, hắn lại không trả lời.
Chính là thiếu chút nữa giữa lúc sinh tử, sự khủng bố trong nháy mắt kia!
Chỉ có khi đối mặt với sự khủng bố kia, Bồi Nguyên Công mới có thể đột nhiên bạo phát ra như ở Ám Lam Sơn thành công tấn thăng cảnh giới.
Tà Thiên dùng tất cả vốn liếng, ba lần ngộ đạo có thể xưng là Thần Tích, thành công bức ra toàn bộ tu vi của Hứa Triển Đường. Chỉ cần hắn có thể cố gắng giữ vững dưới công kích của Hứa Triển Đường trong vòng nửa nén nhang, hắn dám khẳng định bản thân nhất định sẽ luyện thành Bồi Nguyên Công, đại thành Man Lực Cảnh tầng mười!
Đại thành Man Lực Cảnh tầng mười luyện thể đạt đến cực hạn của bản thân cực hạn sinh ra nội khí bản mệnh, chính là Nội Khí Cảnh.
Tu luyện Nội Khí Cảnh là gì? Là nội khí.
Mà hắn giờ phút này thứ không thể thiếu, chính là nội khí tinh thuần!
Công pháp Khí Kinh của Nội Khí Cảnh, hắn đã luyện thành thục từ lâu rồi so với công pháp Cửu Bản của Man Lực Cảnh, Khí Kinh đơn giản như trò chơi vậy. Việc duy nhất hắn cần làm là vận chuyển nội khí bản mệnh dựa theo phương pháp của Khí Kinh Thuật tạo thành một cây đại thụ hoàn chỉnh.
Ngay cả Nguyên Dương cũng đã chạy xong, chạy xong nội khí thì có gì khó?
Vừa đột phá xong Tà Thiên lập tức vận chuyển nội khí bản mệnh, khi thấy nội khí tinh thuần của Hứa Triển Đường,trong chốc lát đã bị nội khí bản mệnh nuốt chửng, chuyển hóa thành nội khí của bản thân.
Điều khiến hắn vui mừng chính là độ tinh thuần trong nội khí của bản thân còn cao hơn cả Hứa Triển Đường một chút. Nhưng sau khi vận chuyển xong Đại chu Thiên, hắn phát hiện ra một vấn đề mặc dù nội khí trong cơ thể tinh thuần hơn nhưng số lượng chỉ còn lại gần một nửa.
Hậu đường đại sảnh Hắc Hổ Bang vẫn luôn có một tiểu thái giám.
Hắn phụng mệnh của lão thái giám đến báo tin cho Lâm Sát Hổ nhưng người còn chưa đến Tà Thiên đã giết đến, hắn đến không kịp nên đã nhìn thấy tất cả mọi thứ.
Giống với người của Hắc Hổ Bang, biểu hiện của Tà Thiên trực tiếp dọa sợ hắn nhưng khi Tà Thiên vận chuyển Khí Kinh bộc phát Nội Khí Cảnh, quai hàm của hắn như muốn rớt xuống.
Quả thật hắn vô cùng rung động khi nhìn thấy Tà Thiên đột phá Nội Khí Cảnh nhưng điều khiến hắn kinh ngạc hơn chính là loại thiên tài yêu nghiệt như Tà Thiên vậy mà lại tu luyện Khí Kinh!
Trên đài cao bên ngoài cửa cung bầu không khí rất trầm mặc.
Vô Trần đại sư nói xong, đã phán xử tử hình Tà Thiên hai người Ôn Thủy và Cung lão đều là tiền bối trong giang hồ cũng không đủ sức lên tiếng phản bác.
Đúng lúc này, một tiểu thái giám thăm dò ở bên ngoài liên tục trở về, lão thái giám nhíu mày, quát lên:
- Chuyện gì!
- Khởi bẩm tổng quản đại nhân, bên ngoài có người tự xưng là đứng đầu hộ vệ Ân gia đến tìm, tìm Cung lão tiền bối…
Cung lão giật mình, nhanh chóng cáo từ với Triệu Diệp một tiếng.
Ra khỏi đài cao, liếc mắt đã nhìn thấy Ân Phóng mất đi hai tay.
- Xảy ra chuyện gì!
Cung lão hoảng hốt tiến lên, gấp gáp hỏi.
Ân Phóng chỉ còn lại một hơi tàn, sau khi nghe được tiếng của Cung lão nhất thời hồi quang phản chiếu thì thào nói:
- Hà Tây đạo bố trí mai phục, gia chủ bị trọng thương đại tiểu thư bị bắt Cung, Cung lão, cứu, cứu…
Sắc mặt Cung lão tối sầm suýt thì ngất đi. Vô Trần đại sư thấy thế, thân thủ thoắt một cái đã xuất hiện phía sau Cung lão, hai tay vịn chặt Cung lão, an ủi:
- Cung thí chủ, chớ buồn…
- Đại sư!
Cung lão lấy lại tinh thần, nước mắt tuôn đầy mặt quỳ xuống đau đớn nói:
- Tại hạ vốn không nên làm thế này nhưng lúc này thân nhân gặp phải hiểm cảnh, ta nhất định phải nghĩ cách cứu viện. Đại sư, chuyện liên quan đến Tà Thiên, Cung Thành An ta cầu xin đại sư từ bi!
Cung lão dập đầu ba cái xong, nước mắt chảy dài nhìn Vô Trần đại sư, tình cảnh này khiến mọi người ở đây thổn thức không thôi.
Vô Trần đại sư nhìn đôi mắt huyết hồng trước mắt, trầm mặc không nói.
- A di đà phật, Cung thí chủ lão nạp đồng ý với ngươi.
Vô Trần đại sư trầm ngâm thật lâu, cuối cùng gian nan nói.
- Nếu kẻ này thật sự nguyện ý tu tập Thanh Đăng Cổ Phật hai mươi năm, ta sẽ độ cho hắn một lần, nếu hắn…
Cung lão mừng như điên đứng dậy cầm lấy hai tay của Vô Trần đại sư, cảm động đến rơi nước mắt nói:
- Ta thay Tà Thiên cám ơn đại sư từ bi. Có đại sư dạy bảo, hai mươi năm sau, Tống Quốc ta tất sẽ xuất hiện một vị lòng mang nhân nghĩa hiệp giả! Cáo từ!
- Thiện tai, thiện tai…
Nhìn bóng lưng của Cung lão, ánh mắt Vô Trần đại sư lướt qua một tia bi thương, lẩm bẩm nói.
- Cung thí chủ, lão nạp sẽ tụng kinh cầu nguyện cho ngươi sáu ngày, khẩn cầu Phật Tổ phù hộ ngươi bình an trở về…
Tà Thiên thu lại nội khí, mở to mắt nhìn Lâm Sát Hổ nhẹ nhàng chậm chạp cước bộ bước về phía trước.
Lâm Sát Hổ cười khổ một tiếng:
- Thế mà lại tu luyện Khí Kinh? Miễn cưỡng cũng chỉ đột phát Nội Khí Cảnh tầng một. Ha ha, bản bang chủ giết ngươi như giết một con kiến! Nhưng mà nếu ngươi giao ra công pháp giúp ngươi trong thời gian ngắn như vậy đã khôi phục được gần nửa thương thế, bản bang chủ sẽ tha cho ngươi một mạng!
- Không nói cho ngươi.
Tà Thiên không hề nghĩ ngợi, cười nói.
- Ngươi chỉ biết mạnh miệng, ngay cả Hình Ý cũng không lĩnh ngộ được nói với ngươi cũng chỉ lãng phí.
Lâm Sát Hổ giận dữ, thân ảnh Lệ Hổ phóng về phía Tà Thiên!
- Suất Bi Chưởng!
Tà Thiên đứng vững, huyết nhãn tỏa sáng nắm tay phải thu về nhẹ giọng phun ra hai chữ:
- Chiến Quyền.