Đao kiếm của Cấm Quân vừa dừng trên người Tà Thiên. Sau đó bọn họ ngẩng đầu nghi hoặc nhìn sắc mặt tái nhợt của Hứa Triển Đường.
- Bản thiếu vừa tiến vào ngộ cảnh, hắn cũng không quấy rầy.
Hứa Triển Đường hít sâu một hơi đè nén tâm tình phức tạp, nhàn nhạt nói.
- Hắn cũng là thiên tài, cho dù muốn giết hắn cũng phải chờ hắn thức tỉnh, Hứa Triển Đường ta không thể thiếu người chết một nhân tình!
Lão thái giám cười xùy một tiếng nhìn về phía Hứa Bá Thiên.
Hứa Bá Thiên quay đầu không dám đối mặt, hắn biết rõ tại sao lão thái giám lại nhìn hắn.
Hứa Triển Đường đến bây giờ vẫn còn vô cùng kiêu ngạo, không biết nếu tiếp tục chiến đấu hắn sẽ chỉ bị thiên tư yêu nghiệt của Tà Thiên ngược đến mức thương tích đầy mình. Mà bây giờ đệ nhất thiên tài của Đế Quốc lại không biết gì, ngu xuẩn đến mức đi ngăn cản lão thái giám đang giúp hắn diệt trừ đối thủ có sự uy hiếp lớn nhất.
- Được!
Lão thái giám ý vị thâm trường cười cười, hoàng thượng đã đạt được mục đích. Tà Thiên hẳn phải chết là chuyện không thể nghi ngờ, hắn rất nguyện ý thưởng thức vẻ giả vờ ngu ngốc này của Hứa Triển Đường, chắc hẳn hoàng thượng cũng rất thích xem vở kịch này nên thôi cứ để vậy đi…
Sau một nén nhang, Tà Thiên mở huyết nhãn hắn phun một ngụm máu, nhìn về phía Hứa Triển Đường:
- Nội Khí Cảnh tầng ba, đúng là rất lợi hại, chỉ tiếc còn thiếu một chút.
Trong lòng Hứa Triển Đường như hẫng một nhịp, nhíu mày hỏi:
- Thiếu cái gì?
Tà Thiên không trả lời, đôi mắt đỏ nhìn lão thái giám.
Thật ra hắn đã thoát khỏi Ngộ Đạo Chi Cảnh từ lâu, lý do im lặng là vì muốn tổng kết lại những suy nghĩ mấy ngày nay của bản thân.
Hoàng đế rất lợi hại, Thanh Bình công chúa rất thần bí rất xinh đẹp, chuyện này có khác gì Tạ Soái Tạ Uẩn của Tạ gia đâu?
Vừa cho ta làm phò mã gì đó lại đi điều tra thân phận của ta, hai chuyện này vốn cũng rất bình thường nhưng có phải thứ tự bị ngược rồi không?
Chuyện này vốn không cần phải suy nghĩ, bởi vì Tà Thiên chỉ suy nghĩ một chút đã hiểu được tất cả. Hắn đưa mắt nhìn sắc mặt lụn bại của Hứa Bá Thiên, cười cười huyết sắc trong mắt gần như muốn tuôn ta.
- Ta hẳn là một cái đao giết người, giết xong bị cùn không dùng, có thể bị xem như rác rưởi mà vứt bỏ đúng không?
Tà Thiên ngăn chặn nội tâm oán hận thét gào của mình, nhẹ giọng hỏi lão thái giám.
Lão thái giám cười híp mắt lại không trả lời. Tà Thiên gật gật đầu, hiểu ý của đối phương là được! Ngươi có thể làm gì?
- Đúng là ta không thể làm gì…
Tà Thiên thở dài một hơi. Ngay cả Ôn Thủy vô cùng khủng cũng bị hoàng đế tùy ý nhào nặn, hắn là một người dân quê mười hai tuổi ngoại trừ việc gặm nhấm lửa giận trong lòng còn có thể làm được gì?
- Tà Thiên, rốt cuộc ngươi muốn nói gì!
Hứa Triển Đường nhíu chặt lông mày, hỏi lần nữa.
- Ta cũng không bất ngờ gì, bởi vì hai tháng trước ta đã trải qua chuyện này một lần.
Tà Thiên chậm rãi đứng lên cúi đầu nhìn bản thân, phát hiện y phục trên người đã vỡ vụn quần rách thành quần đùi, cười nói.
- Lần đó người ép ta chết, địa vị thậm chí còn không bằng quân sĩ bên cạnh ta nhưng suy nghĩ một chút cũng thấy bình thường, ta khi đó cũng chỉ là con chó trong mắt người khác mà thôi.
- Những lời này ngươi giữ lại xuống cửu tuyền nói với quỷ đi.
Lão thái giám cười to ra hiệu cho cấm quân ở hai bên Tà Thiên đồng thời hung ác đạp vào đầu gối của Tà Thiên nhưng cho dù bọn họ có ra sức thế nào, sau khi Tà Thiên thanh tỉnh cũng không quỳ xuống nữa.
- Nhưng bây giờ, ta là người.
Tà Thiên ngẩng đầu nhìn mặt trời tràn đầy lửa giận im ắng trùng thiên, hắn nghiêm túc hỏi.
- Ta muốn hỏi một chút, lúc các ngươi làm ra những chuyện này có cân nhắc đến cảm nhận của ta không?
- Hành hình!
Lão thái giám phất tay áo quay người đao kiếm của cấm quân giương lên!
- Dừng tay!
Âm thanh vô lực nhưng lại kiên định lạ thường, lại lần nữa kiếm đao kiếm trong tay của cấm quân ngừng lại!
Lão thái giám giận dữ, giận dữ quay người sau khi thấy rõ người đến thì sững sờ.
- Ta, khụ khụ…
Ôn Thủy trưởng lão ngồi trên xe lăn sắc mặt tái nhợt, sau khi ho khan vài tiếng lập tức la lớn.
- Ta có thể chứng minh, Tà Thiên không phải Sát Tu!
Tất cả mọi người trên đài cao đều phát hiện dị trạng của Ôn Thủy trưởng lão, Huyền Y trưởng lão của Đạo Phách Môn càng kinh hãi hơn vội vàng hỏi:
- Ôn Thủy trưởng lão, tu vi của ngươi!
Ôn Thủy lắc đầu không trả lời, run rẩy đứng dậy đi về phía lôi đài khẽ xoa đầu của Tà Thiên vô cùng thương tiếc thở dài:
- Hài tử, khổ cho ngươi rồi.
Tà Thiên không nói gì, đôi mắt đỏ như máu.
- Các ngươi có biết không…
Ôn Thủy trưởng lão nhìn về phía lão thái giám, ôn hòa nói.
- Nếu không có Tà Thiên, thứ ta mất không phải là một thân tu vi mà chính là tính mạng.
- Ôn Thủy trưởng lão là kẻ nào to gan dám gây bất lợi cho ngươi!
Hai mắt của Huyền Y trưởng lão nhất thời đỏ bừng, nghiêm nghị quát.
Không chỉ có hắn, rất nhiều người đều lộ vẻ giận dữ. Thậm chí ngay cả Huyền Y trưởng lão của Bích Ảnh Các cũng nhíu mày, chờ đợi Ôn Thủy nói ra tên hung thủ.
Sắc mặt lão thái giám âm trầm, hắn hiểu rất rõ Ôn Thủy có thể nói, danh tiếng trong giang hồ của Ôn Thủy còn vang dội hơn Cung trưởng lão gấp mấy lần. Vì người này mặt từ tâm thiện, rất biết xử sự không hề nói dối đều được tôn kính ở cả Hắc Bạch Lưỡng Đạo, nếu hắn làm chứng cho Tà Thiên vậy kế hoạch kia của bệ hạ…
- Ôn Thủy trưởng lão, ngươi vừa nói có thể chứng minh Tà Thiên không phải Sát Tu?
Ôn Thủy gật gật đầu, thở dài:
- Nếu không có Tà Thiên cứu giúp, ta đã bị quẳng xuống vách núi mấy trăm mét từ lâu trở thành thức ăn cho dã thú.
Lão thái giám quay đầu mắt nhìn phát hiện vẻ mặt của hoàng đế mặc dù mang theo ý cười nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lẽo nhất thời lắc đầu nói:
- Ôn Thủy trưởng lão, chuyện này hoàn toàn không thể chứng minh được điều gì.
Ôn Thủy không để ý đứng trên lôi đài ôm quyền với bốn phía, hô lớn:
- Chắc hẳn rất nhiều người ở đây đều biết gương mặt mo này của ta, biết lão phu bình thường không thích nói láo. Bây giờ, ta nói ra chuyện này với tất cả mọi người, xin chư vị cứ bình phán.
- Ôn Thủy trưởng lão, ngươi…
Lão thái giám hơi tức giận.