Mười mấy cấm quân kéo Tà Thiên đã mềm như bùn nhão trên lôi đài, hung hăng đá vào đầu gối của Tà Thiên, phịch một tiếng Tà Thiên quỳ rạp xuống đất.
Lão thái giám mở tấu thiếp, gằn giọng quát:
- Nay tra ra, Dương Sóc Thành Tà Thiên, nguyên danh Tạ Thiên, vốn là nô bộc đê tiện của Tạ gia Dương Sóc Thành. Sau vì cùng thị nữ thông gian bị trách phạt lòng mang oán hận, trộm công pháp của chủ gia, sau đó ở hành lang Hà Tây đi theo Sát Tu thủ đoạn độc ác. Mặc dù năm nay gần mười hai, mạng người trong tay đã đến mấy trăm, ác tặc như thế đạo trời không tha!
Lời vừa dứt, thông qua tu vi cao thâm của lão thái giám trong nháy mắt đã truyền đến khắp hiện trường.
Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm không gian lặng ngắt như tờ.
- Ác tặc này dựa vào Sát Tu mà đột nhiên mạnh lên khiến cho tất cả mọi người nghĩ hắn là thiên tài, quả thật quá đáng!
Thanh âm của lão thái giám càng thêm phẫn nộ.
- Tên này còn cố làm ra vẻ, khuấy động mưa gió trong giải đấu luận võ. Thậm chí còn to gan lớn mật, khi quân phạm thượng ý đồ thấy người sang bắt quàng làm họ! Một vô quân vô phu chi tặc, tội ác đầy trời!
Toàn trường xôn xao!
Phá vỡ cấm kỵ ngàn năm, lấy Man Lục Chi Thân đánh bại với hai võ giả Nội Khí Đang nhị tầng sáng ngang với thiên tài Hứa Triển Đường, lại là Sát Tu?
Được hoàng đế khâm định trở thành phò mã của Thanh Bình công chúa thần bí lại là Sát Tu?
Có được vô số nhân tâm nhân khí của thiếu niên lại là Sát Tu?
- Mẹ nó! Lừa cảm tình của lão tử!
- Mẹ nó, thân là Sát Tu còn dám càn rỡ như thế, đại gia ta đánh chết ngươi!
- Hại lão thua hơn mười ngàn lượng bạc, quản gia đi mua một xe trứng thối cho lão tử!
Mấy mươi ngàn người thảo phạt gần như muốn chấn đổ cả Biện Lương Thành.
Hứa Triển Đường kinh ngạc, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Hứa Bá Thiên, ánh mắt thể hiện rất rõ ràng chất vấn là ngươi nói ra sao?
Hứa Bá Thiên nhìn Hứa Như Hải, hai người đồng thời cười khan một tiếng lắc đầu không phải.
Thật ra bọn họ càng muốn chủ động vạch trần thân phận Sát Tu của Tà Thiên hơn bất kỳ ai nhưng bọn họ hiểu, hai chữ Sát Tu này nếu từ miệng của Hứa gia, hoàng đế sẽ tìm một ngàn, mười ngàn cách để giải vây cho Tà Thiên, bởi vì Hứa gia còn không thỏa hiệp, hoàng đế vẫn cần Tà Thiên.
Sau khi Hứa gia đã thỏa hiệp, tuyệt đối không cho phép Sát Tu trở thành phò mã của hoàng đế, lập tức lấy ra đồ đao, chuẩn bị giết chết Tà Thiên đã trở thành vô dụng. Vì cố kỵ danh tiếng, đồ đao này hắn thậm chí còn không nắm nên giao cho lão thái giám chấp chưởng.
Đây chính là tâm tư của hoàng đế thấy Hứa Triển Đường không tin, hai người cũng không có tâm tư gì để giải thích. Chẳng lẽ bọn họ dám nói bản thân không biết chuyện tâm thần Hứa Triển Đường ngươi hoảng hốt, không chút nào biết rõ Võ Đạo Chi Tâm của bản thân gặp khó khăn nghiêm trọng, cho nên bọn họ đã thỏa hiệp với hoàng đế để ngươi không chút sợ hãi mà thắng được Tà Thiên?
Thỏa hiệp kia của Hứa gia không phải sẽ phí công sao?
Hứa Triển Đường vô cùng phẫn nộ, tuy là một trận kích chiến khiến nội khí của hắn tiêu hao rất nhiều nhưng sau đó thực lực hoàn toàn có thể phát huy, hắn nhất định có thể thắng thật vẻ vang, thật đặc sắc. Hắn muốn mang trận chiến này đến tận trời, giống với trận Cửu Vũ Chi Chiến kia!
- Đáng tiếc.
Hứa Triển Đường tiếc nuối nhìn vô số trứng thối, rau nát bao trùm lấy Tà Thiên biểu cảm có chút tiếc nuối. Hắn đã biết thân phận của Tà Thiên từ lâu, lá bài này hắn vẫn luôn không biết chơi như thế nào cho tốt, bây giờ không chơi được.
- Nếu ngươi tiếp tục trưởng thành, có lẽ trong vòng một hai năm đã có thể sáng ngang với ta…
Hứa Triển Đường trống rỗng cảm thán một tiếng, xoay người trở về chỗ ngồi phía trước kiêu ngạo nhập tọa.
Lão thái giám đồng thời vì ngăn cản Cung lão bước lên lôi đài, hắn quay người cúi đầu hành lễ với trưởng lão tam đại phái, hỏi:
- Mọi người đều biết, Sát Tu trời đất bất dung. Việc này không phải chuyện của triều đình, không phải chuyện của hoàng gia mà chính là chuyện của ngàn vạn sinh linh bách tính! Ba vị trưởng lão nghĩ nên xử lý kẻ này thế nào!
- Còn phải nói sao, ban đầu bản trưởng lão còn tưởng rằng hắn là một nhân tài, hừ không ngờ lại là một nghiệt súc làm hại thương sinh, người người có thể tru diệt!
Hắc Y trưởng lão của Xích Tiêu Phong cười lạnh nói.
- Được!
Lão thái giám cười nhẹ một tiếng, xoay người quát lạnh:
- Chém chết tên đạo tặc này, máu thịt cho chó ăn.
- Khoan đã!
Cung lão cao giọng quát, đánh gãy lời của lão thái giám.
- Cung Thành An, ý ngươi muốn thế nào?
Hai mắt lão thái giám híp lại, lãnh quang chợt lóe.
Cung lão lo lắng quỳ trước mặt Triệu Diệp, cung kính nói:
- Khởi bẩm bệ hạ, tổng quản đại nhân nói rất đúng. Thảo dân cũng hoài nghi Tà Thiên là Sát Tu nhưng có một chút chuyện khiến tổng quản đại nhân hiểu lầm, Tà Thiên đúng là thiên tài võ học, hắn không phải dựa vào Sát Tu…
Lão thái giám lạnh giọng cười một tiếng:
- Ngươi lợi hại hơn cả Mật Điệp Ti à?
- Thảo dân không dám.
Cung lão lên tiếng xin lỗi.
- Được rồi! Bọn ta sẽ khiến ngươi tâm phục khẩu phục!
Lão thái giám đột nhiên nhìn về phía Tà Thiên, quát.
- Tà Thiên! Tự ngươi nói, ngươi có phải Sát Tu hay không! Ngươi có phải dùng thủ đoạn bạo ngược, tàn sát mấy trăm mạng người! Đất trồng rau ở hậu viện của sòng bạc Nhạc Cư Phường Cổ thị có chôn mười người, có phải là do ngươi giết!
Tà Thiên không trả lời.
Cấm quân trên lôi đài thấy thế hung hăng đá vào chân Tà Thiên, lão thái giám nhíu mày lại hỏi lần nữa Tà Thiên vẫn không đáp lại.
Trong lòng Cung lão cũng hẫng một nhịp nhanh chóng đứng lên, đến bên cạnh Tà Thiên ngồi xuống, cúi đầu nhìn thử đồng tử co lại!
Chẳng lẽ đã chết? Lão thái giám khẽ nhíu mày, hỏi:
- Cung Thành An, xảy ra chuyện gì?
Toàn thân Cung lão run lên, sau đó khiếp sợ mà thức tỉnh đứng dậy sắc mặt phức tạp nhìn lão thái giám, nói khẽ:
- Hắn, lại tiến vào Ngộ Đạo Chi Cảnh.
Hứa Triển Đường đột nhiên đứng dậy sững sờ một chút, lập tức giẫm chân một cái vọt lên đài cao!
Tà Thiên kia, không phải đang ngộ đạo thì là cái gì!
- Cung Thành An, ngươi nhìn lầm rồi..
Hứa Bá Thiên ngồi không yên, đứng dậy nói.
- Vừa nãy tổng quản cũng nhìn lầm một lần. Kẻ giảo hoạt này có lẽ biết thân phận mình bại lộ nên cố ý làm vậy.
Lão thái giám lại híp híp mắt, thản nhiên nói:
- Chuyện thiên hạ không gì có thể giấu được Mật Điệp Ti. Cung Thành An, bọn ta biết rõ ngươi luôn mến tài, chỉ hy vọng sau này ánh mắt của ngươi có thể sắc bén một chút. Tống Quốc không cần thiên tài chỉ cần rường cột tài đức toàn vẹn như Kiêu Kỵ Tướng Quân! Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, quên lời ta nói rồi à?
Cấm quân hoảng hốt, vội rút đao ra hung hăng chém về phía Tà Thiên.
Hai mắt Cung Thành An nhắm lại lòng đau như cắt!
Hắn không ngờ thân phận của Tà Thiên lại bị vạch trần ở trước mặt mọi người, bị vạch trần ở trước mặt hoàng đế!
Tuy hắn đức cao vọng trọng,thì có thể thế nào?
- Dừng tay!
Ngay lúc Cung lão cũng phải bó tay, một tiếng quát cuồng ngạo vang lên lôi đài nổ vang…