- Hoàng thượng, vi thần cao tuổi xin phép cáo lão!
Hứa Bá Thiên khom người bái lần thứ ba. Lần thứ ba nói ra câu này, bởi vì Triệu Diệp hai lần trước đó đều hỏi Hứa khanh nói cái gì? To hơn chút nữa, trẫm nghe không được.
Lần này cuối cùng Triệu Diệp cũng nghe thấy, bởi vì lần thứ ba Hứa Bá Thiên đã kêu lên.
Tất cả mọi người trong phạm vi trăm kilomet trong cửa cung đều nghe được câu này, không ít người kinh ngạc quay đầu nhìn về chỗ ngồi quyền quý của Tống Quốc, trưởng lão của tam đại phái trên đài cao cũng ngây ngốc.
Triệu Diệp hài lòng gật đầu, bỗng nhiên vẻ mặt lại tức giận:
- Hứa khanh nói gì vậy chứ, trẫm không cho phép!
- Hoàng thượng, vi thần cao tuổi, xin phép cáo lão!
- Hứa khanh, đứng nói dối nữa, cẩn thận trẫm phạt ngươi một năm bỗng lôc!
- Hoàng thượng, vi thần cao tuổi, xin phép cáo lão!
- Hứa khanh, ngươi, ngươi nghiêm túc hả?
Vẻ mặt Triệu Diệp khiếp sợ không sao sánh nổi, đứng dậy đi đến trước mặt Hứa Bá Thiên, kinh ngạc hỏi.
Hứa Bá Thiên quay đầu nhìn lôi đài, tim như bị đao cắt quay đầu quỳ gối trên mặt đất, dập đầu trước mặt Triệu Diệp vô cùng cung kính nói:
- Vi thần cả đời chưa bao giờ nói dối, nói được làm được xin hoàng thượng cho phép.
- Haiz, cả đời Hứa khanh vất vả vì Tống Quốc, những năm gần đây công lao khổ lao gì trẫm cũng đều nhìn thấy.
Triệu Diệp kiềm chế không để cho đôi chân mày nhảy lên, cất tiếng đau buồn nói.
- Thôi cũng được, thiên hạ của trẫm còn có Thượng Tướng Quân còn có Kiêu Kỵ Tướng Quân của trẫm, bọn họ đều là Bất Thế Chi Tài. Hứa khanh, ngươi nghỉ ngơi cho thật tốt, an hưởng tuổi già Đại Bạn…
Lão thái giám gật gật đầu, lập tức tiến lên đỡ Hứa Bá Thiên mắt hắn ướt át nói:
- Ôi, Đại Tư Mã đi rồi, nửa bầu trời của Tống Quốc ta để ai đứng đầu đây thật khiến lão nô đau lòng.
- Báo!
Một tiểu thái giám đỏ bừng mặt, thần sắc bối rối bước vào đài cao.
- Nô tài to gan!
Lão thái giám giận dữ, vung tay áo lên đánh bay tiểu thái giám ra xa mấy mét gằn giọng mắng.
- Dười Hoàng Thành, hoàng thương đang tâm sự với Đại Tư Mã sao ngươi dám xâm nhập!
Tiểu thái giám ho ra mấy ngụm máu, ngã nhào nói:
- Hoàng thượng, tổng quan, nhân mã của Mật Điệp Ti đi Dương Sóc Thành đã trở về, tra ra được chuyện lớn!
Triệu Diệp không nói, lão thái giám thấy thế liền vội vàng hỏi:
- Chuyện gì?
- Mật Điệp Ti tra ra, phò mã Tà Thiên của Thanh Bình công chúa là, là Sát Tu!
- Cái gì!
Trên đài cao, tất cả mọi người hoảng sợ đứng dậy trừ Hứa Bá Thiên và Hứa Như Hải.
Vẻ mặt hai người không thay đổi đánh giá tất cả mọi người, những người này hoảng hốt không phải là giả. Cho nên rất chân thực rất đẹp mắt, hai người không nhìn đến lão thái giám và hoàng đế, ngay cả bọn họ cũng lộ ra vẻ mặt kinh hoàng và hoảng sợ nhưng có chút khó coi.
Có điều vở kịch sau đó bọn họ vẫn phải xem, bởi vì có liên quan đến Hứa Triển Đường.
- Hỗn trướng!
Lão thái giám biến sắc, khiển trách nói.
- Dám bêu xấu phò mã ta, ngươi biết tội chưa!
Tiểu thái giám khóc lớn, vừa dập đầu vừa lấy tấu thiếp ở trong ngực ra, nói:
- Nô tài sao dám lừa gạt hoàng thượng và tổng quản, đây là tấu thiếp của Mật Điệp Ti!
Lão thái giám đoạt lấy tấu thiếp, hai tay đưa cho Triệu Diệp. Triệu Diệp tiếp nhận, đầu tiên là âm trầm nhìn tiểu thái giám một chút phảng phất như không tin tình huống trước mắt là thật, cẩn thận mạng chó của ngươi sau đó mới mở tấu thiếp.
- Hừ!
Triệu Diệp hung hăng ném tấu chương lên mặt đất rồi ngồi xuống, sắc mặt tái nhợt nhìn lão thái giám.
- Đại Bạn, uổng công trẫm tín nhiệm ngươi như thế, ngươi chọn cho trẫm phò mã thật tốt!
- Lão nô tội đáng chết vạn lần!
Lão thái giám quỳ xuống đất, nhìn tấu thiếp đang mở ra sắc mặt dần đen lại đau lòng nói.
- Lão nô vốn cho rằng kẻ này thiên tư vô song, là nhân tài hiếm có không ngờ lại là Sát Tu lãnh huyết người người muốn giết. Hoàng thượng bớt giận, lão nô lập tức xử lý việc này!
Trận chiến trên lôi đài hừng hực khí thế.
Hứa Triển Đường đang ở trong trận chiến, giống như Tà Thiên quên hết tất cả mọi chuyện. Lúc đầu thế như chẻ tre, uy lâm thiên , đến nửa đường gặp núi mở đường, vượt mọi chông gai sau cùng bốn bề gặp địch, gian nan đối địch.
Hắn quên đi kiêu ngạo, quên đối thủ của mình là ai hắn chỉ biết tiền đồ tươi sáng dưới chân lần đầu tiên biến thành cầu độc mộc, bây giờ thì biến thành một vách gỗ mục, hơi lơ là sẽ thịt nát xương tan.
Đến khi có một tiếng quát chói tai, đâm rách người hắn đang ở trong hiểm cảnh tiến vào lỗ tai hắn.
- Toàn bộ dừng tay!
Hứa Triển Đường chợt tỉnh, đồng thời nhìn về phía đôi mắt huyết hồng của Tà Thiên.
Hắn nhớ ra, Tà Thiên là đối thủ của hắn cũng là kẻ địch đáng sợ khiến hắn rơi vào trong hiểm cảnh.
Hắn nhớ ra, bản thân đang nắm giữ tu vi Nội Khí Cảnh tầng ba.
Sao hắn lại quên chuyện này? Hứa Triển Đường cười tự giễu, sau vài giây tất cả nội khí còn sót lại trong người toàn bộ bạo phát!
Chỉ là Hứa Triển Đường không biết, cũng không phải là hắn quên mà do lòng hắn loạn.
Khi sắp phát nát trời đất thành bột mịn, Tà Thiên còn chưa kịp reo hò bốn chữ hóa thành lợi kiếm đột nhiên đâm vào đầu hắn, trong nháy mắt thất khiếu hắn chảy máu!
Đúng lúc này, một khí tức hủy thiên diệt địa đánh về phía hắn. Hai tay Tà Thiên còn chưa kịp bảo vệ đầu, lôi đài đã bị nổ tung thổ huyết liên tục!
- Người đâu!
Lão thái giám chỉ tay về phía Tà Thiên, cao giọng nói.
- Bắt ác tặc lại!
- Dừng tay!
Hứa Triển Đường đang muốn đại triển uy phong sắp thắng Tà Thiên, lại bị người ta chặn lại. Lúc này mày kiếm dựng thẳng, quát một tiếng với lão thái giám.
- Tổng quản đại nhân, Tà Thiên có tội gì!
Hứa Bá Thiên vẫy tay với Hứa Triển Đường, thở dài:
- Triển Đường, đến đây đi.
- Kiêu Kỵ Tướng Quân, xin cứ bình tĩnh.
Lão thái giám cười một tiếng, cung kính nói.
- Lão nô sẽ cho ngài một công đạo.
Tất cả mọi người ngơ ngác.