Triệu Diệp không hỏi lão thái giám, bởi vì tất cả các cao thủ đều đứng lên hắn đang thưởng thức biểu cảm đặc sắc của những người này, những vẻ mặt này nói cho hắn biết Hứa Triển Đường gặp phải chuyện lớn.
Tà Thiên không biết chuyện xảy ra ngoài lôi đài cũng không biết ánh mắt ngạc nhiên của Hứa Triển Đường vẫn đang nhìn mình. Hắn vừa lãnh hội được một quyền kia, dung hợp quỹ tích của vô số quyền thành một quyền.
Trong lòng hắn mừng như điên, bởi vì một quyền này là quyền pháp chân chính thuộc về hắn.
Mỗi một lần trải nghiệm, nội tâm hắn lại vui sướng thêm một chút. Hắn không biết tại sao bản thân lại vui vẻ, bởi vì hắn không biết việc bây giờ hắn làm, đã đến gần với chữ “vô hạn.
Tài năng xuất chúng.
Đạo của nơi này cũng không phải là Thiên Đạo Đại Đạo, mà là một loại Quyền Đạo vô cùng nông cạn.
Loại Quyền Đạo này không có bất kỳ đặc điểm chói sáng nào, chỉ giống như sóng biển trong lòng mãi mãi không ngừng tiến vào tim.
Loại Quyền Đạo này không có bất kỳ phương thức xảo diệu tuyệt luân nào, nó chỉ là một Ngưu Ma Chiến muốn thoát thai, dựa vào tôn chỉ tre già măng mọc xây dựng hệ thống quyền pháp đơn giản.
Lúc này, Tà Thiên lại nghĩ đến Lưu Dương bị hắn giết năm ngày trước, lúc đó bản thân đã vẽ ra loại quyền pháp này. Cho dù không sử dụng cũng có thể bất phân thắng bại với Lưu Dương.
Chỉ trong năm ngày, Tà Thiên đoản mệnh đã lần nữa bước lên. Đây chính là nguyên nhân hắn quay về Biện Lương tham gia cuộc luận võ Nội Khí Cảnh này.
Chỉ có khi thật sự đọ sức với cao thủ, hắn mới có thể dùng tốc độ nhanh nhất để trưởng thành. Riêng với loại cao thủ như Hứa Triển Đường dường như mỗi một lần giao thủ hắn đều có rất nhiều thu hoạch, hắn rất cảm kích Hứa Triển Đường.
Nhưng nếu Phong lão đầu biết hắn cảm kích Hứa Triển Đường, nhất định sẽ chửi ầm lên:
- Chỉ có đối thủ tốt thì có tác dụng quái gì! Chỉ chăm chỉ thôi thì được cái méo gì! Thiên phú! Thiên phú mới là quan trọng nhất!
Tà Thiên chỉ một mình tu luyện nên không biết, tư chất võ học của mình cao bao nhiêu, hắn chỉ cho rằng chăm chỉ cố gắng kiên trì không ngừng còn có đối thủ cường đạo tạo nên bản thân ngày hôm nay.
Có lúc, thiên tài ngốc nghếch một chút cũng rất khá.
Thể ngộ xong, một cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái từ đỉnh đầu của Tà Thiên lan đến toàn thân, hắn cười mở đôi mắt đỏ nhìn Hứa Triển Đường đang trầm mặc.
- Đa tạ.
Tà Thiên khom người lần nữa đồng thời vì khiến Hứa Triển Đường cảm thấy thoải mái, hắn giơ nắm tay chống trên mặt đất lên, trên nắm đấm có mười ba vết thương nhỏ.
Võ Đạo Chi Tâm của hắn cường đại cũng bị cắt mười ba lỗ hổng.
May mà, hắn đã ăn Cửu Chuyển Đại Hoàn Đan còn có chút tự tin!
Hít sâu một hơi, Hứa Triển Đường đứng lên cùng hắn đứng lên, còn có chiến ý trong lòng!
- Lại lần nữa!
Khi Hứa Triển Đường lần nữa lựa chọn dựa vào Nội Khí Cảnh tầng hai để đối địch, sống lưng thẳng tắp của Hứa Bá Thiên sụp đổ, Hùng Sư trong chốc lát đã biến thành một lão giả khom người.
Hắn biết, tôn tử của mình đã bị sự kiêu ngạo khống chế mà sự kiêu ngạo và tự tin này là từ viên Cửu Chuyển Đại Hoàn Đan kia.
Cửu Chuyển Đại Hoàn Đan giúp tu vi của Hứa Triên Đường tăng lên Nội Khí Cảnh tầng ba, khiến Hứa Triển Đường cháy lên lòng tin. Đáng tiếc, niềm tin vốn có của hắn bị thế như chẻ tre của Tà Thiên chiến thắng, bây giờ lại bởi vì thiên tư yêu nghiệt của Tà Thiên biến thành động lực để duy trì kiêu ngạo.
Hứa Bá Thiên thật sự không dám tưởng tượng khi Hứa Bá Thiên phát hiện bản thân có tấn công mạnh đến đâu cũng không làm gì được Tà Thiên, Võ Đạo Chi Tâm của hắn sẽ bị hư hại đến mức nào.
Chuyện cho tới bây giờ, hắn cuối cùng cũng hiểu kế sách của Triệu Diệp âm độc đến mức nào. Thứ hắn dùng không phải tu vi chiến lực cường đại của Tà Thiên mà chính là thiên tư võ học của yêu nghiệt kia.
Tôn tử của Hứa Bá Thiên ngươi, không phải đệ nhất thiên tài của Tống Quốc sao?
Trẫm thấy một người nên bắt tới, chơi với ngươi một chút!
Chơi với thiên tư của ngươi!
Chơi với sự kiêu ngạo của ngươi!
Chơi đến hỏng luôn thiên tư và kiêu ngạo, Hứa Triển Đường sẽ không còn cái gọi là Võ Đạo Chi Tâm nữa…
Hứa Bá Thiên run rẩy đứng lên không để ý đến khuyên can của Hứa Như Hải, không để ý đến Hứa Triển Đường đang chiếm thế thượng phong còn đang chiến đấu trên lôi đài, hắn thật sự quá thương yêu tôn tử cho nên hắn căn bản không dám đánh cược!
- Có lẽ, ngài đã dùng tình cảm của ta với Triển Đường để tính kế, đúng không, bệ hạ…
Thấy Hứa Bá Thiên lần đầu khom lưng đến mức thấp nhất ở trước mặt mình, khóe miệng Triệu Diệp khẽ nhếch, ngày càng cao thiếu chút nữa treo đến tận mang tai.
Lão thái giám thấy thế, cũng vui mừng cười sau đó quay sang gật đầu với một thái giám ở một bên, thái giám lĩnh mệnh rời đi.
Khi Hứa Triển Đường đang nổi giận, Tà Thiên phát hiện ở dưới chân mình không còn nộ hải cuồng sóng mà chính là tận thế trời đất vỡ nát.
Loại cảm giác này khiến da đầu hắn tê dại, toàn thân run rẩy.
Kinh khủng?
Không là tỉnh táo đến vô cùng hưng phấn.
Dưới loại Thiên Băng Địa Toái này, Tà Thiên quên mất tất cả mọi thứ. Dưới sự thi triển toàn lực của Tà Sát, trời đất trong mắt hắn hết sức rõ ràng, hắn có thể nhìn thấy huy quyền của bất kỳ cái gì. Một viên đá vụn, một hạt cát mịn, một mảnh lá khô thậm chí là gió ở trong hư vô, hắn đều không buông tha.
Cung lão dừng lại ở một nơi gần lôi đài, vẻ mặt lo lắng biến mất, bởi vì dưới sự tấn công khủng khiếp của Hứa Triển Đường, Tà Thiên đã không hộc máu nữa không liên tục bị thương nữa, không còn lảo đảo lui về phía sau nữa, chiến cục vốn ngã về một bên, không lâu sau đó đã biến thành thế cân bằng.
Thời gian để chiến cuộc biến hóa chỉ mấy khoảng ba mươi chiêu mà thôi. Cung lão đã không biết hai chữ “Chấn kinh viết như thế nào nữa rồi.
Trên lôi đài, Hứa Triển Đường như mãnh hổ rời núi, khí thế bễ nghễ thiên hạ y phục của Tà Thiên nát hơn phân nửa, cả người đều là vết thương hết sức quỷ dị, tất cả đều lộ ra trước mắt mọi người.
Bọn họ không dám tin, trong trời đất này lại có cảnh tượng thiên tài bị trời đất vứt bỏ và thiền tài được trời đất sủng ái có thực lực tương đương nhau như vậy, cảnh này hoàn toàn lật đổ sự hiểu biết của bọn họ.
Tà Thiên còn đang bị thương nhưng chỉ có tần suất giảm mạnh mà tốc độ hồi phục thương thế trên người cũng đang tăng nhanh. Sau mười chiêu như gió táp mưa mù đi qua, hắn đã khôi phục được một nửa thương thế trước đó.
Dưới cường độ quyết đấu cao như vậy, ba bộ động tác trước Bồi Nguyên Công vẫn điên cuồng vận chuyển. Khi nó đã được vận chuyển đến cực hạn thì cũng vô dụng, sau đó là động tác của ba bộ cường đại hơn, nhảy múa có chút không lưu loát.
Tà Thiên quên mình lĩnh ngộ một chữ “Chiến, hoàn toàn quên đi dị thường của Bồi Nguyên Công, hắn chỉ biến mình không dùng hết lực lượng! Thể lực không dùng hết! Tinh thần vĩnh viễn không bao giờ mệt mỏi!
Hắn muốn trời đất ở nơi này vỡ nát, vui vẻ chiến đấu! Trưởng thành!
Nhưng có người không xem nhẹ.
Trên một cây đại thụ nào đó ở Biên Lương Thành.
Trên đại thụ, một hắc y lão hòa thượng đang ngồi.
Hắn thấy được đôi huyết nhãn vô cùng quỷ dị của Tà Thiên.
Sau đó, lá cây thoáng chốc đều khô héo phảng phất như mùa hè chói chang nháy mắt thành trời đông giá rét.
Không, ngày hè vẫn là ngày hè chỉ là đôi mắt của lão hòa thượng, khốc lạnh như băng.