Nhưng hắn không biết thật ra Hứa Triển Đường cũng rất khó khăn.
- Mẹ nó…
Hứa Triển Đường nhắm mắt có chút xoắn xuýt.
- Rốt cuộc có nên thi triển Hình Ý hay không, lỡ như Tà Thiên cũng thi triển chắc còn mạnh hơn cả bản thiếu.
Lắc lắc đầu, xua đi những suy nghĩ không tốt lắm. Hứa Triển Đường đã quyết định, điều động sáu phần nội khí trong cơ thể nắm tay phải xé rách không khí, đánh về phía Tà Thiên!
Đã muốn so lực đạo vậy phải so đến cùng!
Tà Thiên nhắm mắt lại.
Hoặc là nói, hắn mở mắt không nổi.
Bởi vì một quyền này cách ba kilomet mà quyền phong đã như phô thiên cái địa đánh tới, nghiền nát ý chí của hắn chưởng khống cơ thể của hắn.
Đây chính là lực đạo Nội Khí Cảnh tầng hai của đệ nhất thiên tài Tống Quốc!
Tà Thiên run rẩy, hưng phấn mà run rẩy!
Hắn cẩn thận cảm nhận biển lớn mênh mông bao phủ bản thân, hắn đưa thân vào trong quyền tiếp nhận trùng kích từ bốn phương tám hướng bất cứ lúc nào. Sóng biển quyết tuyệt, ám lưu quỷ dị, sóng dữ bá khí khiến hắn nhìn thấy sức mạnh thiên biến vạn hóa!
Hắn cảm nhận rất sâu sắc là sóng biển bình thường.
Sóng biển liên tiếp từng cơn, lực đạo nhỏ nhất biến hóa ít nhất, khí thế yếu nhất lại có lực đạo lớn nhất khiến hắn bó tay chịu trói.
Lực đạo này cực giống hắn, tuy nhỏ yếu lại cứng cỏi, dũng cảm tiến tới!
Không đạt mục đích, thề không bỏ qua!
Đột nhiên, hắn lại nhìn thấy con trâu kia. Con trâu này phách lối nhìn thẳng đại địa, sừng chĩa thẳng lên trời, chấn động vô số gợn sóng đánh úp về phía thiên không.
Tà Thiên hiểu, cho nên hắn mở mắt ra, ngay lúc đó xuất quyền!
Vô số quyền!
Không ai đếm được hắn đã đánh ra bao nhiêu quyền!
Nhưng mọi người đều có thể nhìn thấy ánh mắt kiên nghị của hắn dù trời có sụp đổ thì sự kiên nghị này vẫn không thay đổi!
Một quyền của Hứa Triển Đường, cũng là đại hải mà vô số quyền của Tà Thiên lại hội tụ thành đại hải.
Tà Thiên rơi lệ, không phải vì sợ hãi, không phải vì vui vẻ mà vì hắn thật sự nhìn thấy trọn vẹn toàn cảnh của Hỗn Thế Ngưu Ma.
Trong trời đất tối đen, chỉ có nó bị xiềng xích từ bốn phương tám hướng khóa chặt toàn thân. Nó muốn ngửa mặt lên trời gào thét nhưng nó không ngóc đầu lên được, thứ duy nhất trên người có thể chỉ lên trời, chỉ có sừng!
Sừng yếu thế nào? Lại lóe ra gợn sóng cuồn cuộn, ngàn vạn năm không ngừng nghỉ!
Một ngày nào đó, Ngưu gia phải rung đổ ngươi!
Giờ này khắc này, Tà Thiên cũng là Ngưu Ma!
Tiếng sấm thứ ba vang lên trên lôi đài.
Một quyền của Hứa Triển Đường và vô số quyền của Tà Thiên dường như đồng loạt biến mất, một chút gió cũng không thừa chỉ có Tà Thiên không ngừng thở dốc như trâu cùng với âm thanh của máu mũi không ngừng tí tách rơi xuống.
Hứa Bá Thiên không nhịn được đứng lên, ánh mắt sáng rực nhìn tôn tử của mình. Khi Hứa Triển Đường thất thần ngồi trên mặt đất, hai mắt nhắm lại trên mặt lộ ra nụ cười nồng đậm.
- Ngộ cảnh song song, không hổ là đệ nhất thiên tài của Tống Quốc…
Lão thái giám nhẹ giọng tán thưởng, bắt đầu giải thích cho Triệu Diệp:
- Trước khi Tà Thiên đánh ra một quyền thì ngộ ra, cho nên có thể lấy mấy chục quyền triệt tiêu một quyền chí cường Nội Khí Cảnh tầng hai của Hứa Triển Đường. Mà Hứa Triển Đường cũng vì mấy chục quyền của Tà Thiên mà tiến vào ngộ cảnh, một khi tỉnh ngộ tất nhiên sẽ đột nhiên tăng mạnh.
Nghe Hứa Triển Đường sẽ đột nhiên mạnh lên, sắc mặt Triệu Diệp nặng nề:
- Kiêu Kỵ Tướng Quân của trẫm lĩnh ngộ cái gì?
- Ha ha, cũng chưa thể nói là lĩnh ngộ.
Lão thái giám biết được tâm lý của Hoàng Đế, giải thích:
- Nội khí cảnh phân tiền trung hậu kỳ, bên trong tầng bốn là cửa lớn nhất các tầng khác biệt. Thậm chí có khi có lớn hơn cả Man Lực Cảnh tầng chín và Nội Khí Cảnh tầng hai, vừa nãy Hứa Triển Đường sờ đến cánh cửa tầng bốn, cũng chỉ mới cánh cửa mà thôi.
- Vậy Tà Thiên thì sao?
Lão thái giám lắc đầu, nhẹ giọng nói:
- Lão nô không rõ lắm, chỉ nhìn thấy một con trâu bất kính thiên địa.
Dừng một chút, hắn lại không nhịn được mà thở dài:
- Một con trâu vô cùng đáng sợ.
Triệu Diệp nhíu mày, đang muốn hỏi gì đó không ngờ Hứa Bá Thiên đi đến, cung kính cúi đầu với hắn.
- Ặc Hứa khanh, ngươi đây là…
Vẻ mặt Hứa Bá Thiên vô cùng cảm kích, cung kính nói:
- Đa tạ bệ hạ đã sắp xếp trận chiến này khiến cho tôn nhi không thích tranh đấu kia của ta có thể lĩnh ngộ, vi thần cảm động đến rớt nước mắt.
Triệu Diệp nghe vậy, thiếu chút nữa nổi điên phải dùng khí rất lớn mới có thể ngăn chặn lửa giận hừng hực trong lòng, trên mặt cố nặn ra vẻ tươi cười:
- Hứa khanh, ngươi…
- Bệ hạ, mau nhìn kìa!
Lão thái giám vẫy tay, chỉ về phía lôi đài.
Triệu Diệp và Hứa Bá Thiên chấn động, tất cả đều nhìn về phía lôi đài chỉ thấy Tà Thiên vì đánh quyền vượt quá cực hạn của cơ thể mà mệt mỏi hư thoát đến đổ máu, đặt mông ngồi xuống đất nhắm mắt lại.
- Ngộ, ngộ cảnh lần thứ ba.
Hứa Bá Thiên thất thần thều thào.
- A ha ha!
Triệu Diệp nhất thời hớn hở nhìn Hứa Bá Thiên như hồn bay giữa trời, cười vang nói.
- Hứa khanh mau mau ngồi đi, trò vui còn ở phía sau mà!
Đúng là Tà Thiên suy nghĩ gì đó nhưng không phải ngộ cảnh.
Hắn nhớ trong trận chiến với Lưu Dương, cảnh tượng thi triển Hỗn Thế Ngưu Ma Kình hóa giải mưa đao.
Nếu dựa vào thực lực, hắn tuyệt đối không thể hóa giải mưa đao. Lúc đó hắn không còn cách nào, chỉ có thể sử dụng Ngưu Ma Chiến bản thân thuần thục nhất thông qua Ngưu Ma Chiến để hóa giải mưa đao.
Cuối cùng hắn thành công lại không nghĩ đến việc này. Mãi cho đến bây giờ sau khi dựa vào một chiêu Ngưu Ma Đỉnh Thiên để hóa giải một quyền chí cường của Hứa Triển Đường, hắn đột nhiên nghĩ đến một khả năng –
Có thể dùng lực đạo của mình biến thành sóng rung của Hỗn Thế Ngưu Ma Kình, từ đó ứng phó với nội khí thanh thuần không thể địch lại của Hứa Triển Đường?
Khi suy nghĩ này xuất hiện trong đầu Tà Thiên, hai mắt hắn mở ra ngơ ngác nhìn Hứa Triển Đường ở phía đối diện.
Thấy Tà Thiên mở to mắt, hai mắt của lão thái giám như muốn rớt ra ngoài không nhanh như vậy chứ?
Thái giám vô sỉ, Tà Thiên căn bản không tiến vào ngộ cảnh! Hứa Bá Thiên trừng mắt nhìn lão thái giám, hồn phách trong nháy mắt cũng trở về cơ thể nụ cười lại lần nữa xuất hiện trên mặt, hắn đứng dậy quay về phía Triệu Diệp cúi người hành lễ!
Khi ở trên đài cao đang tiến hành minh tranh ám đấu vô cùng kịch liệt, Hứa Triển Đường mở to mắt.
Đôi mắt mừng rỡ.