Tà Thiên cũng gật gật đầu.
- Hứa Triển Đường, Kiêu Kỵ Tướng Quân của trẫm!
Triệu Diệp cảm khái vỗ bả vai của Hứa Triển Đường, nói:
- Hứa gia vì Đại Tống ta mà lập vô số chiến công, mà ngươi thật đúng là hậu sinh khả úy, tuổi gần mười lăm đã trở thành cao thủ Nội Khí Cảnh tầng ba.
Tà Thiên quay đầu nhìn Hứa Triển Đường.
Hứa Triển Đường đang muốn nhíu mày lại như có cảm giác mà nhìn về phía Tà Thiên, mỉm cười.
- Ha ha, ngươi chính là Tà Thiên không tệ, không tệ.
Triệu Diệp cười càng vui vẻ hơn, hòa ái nói:
- Mặc dù tu vi của ngươi mới ở Man Lực Cảnh tầng chín nhưng dù sao cũng chỉ mới mười hai tuổi, tương lai tiền độ càng vô lượng. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, mặc dù trẫm yêu thương ngươi cũng không thể vì thế mà kiêu, nếu ngươi cô phụ trẫm chắc chắn sẽ nghiêm trị không tha!
Lúc hoàng đế còn đang nói mãi không thôi, lão thái giám cũng đang bận rộn phân phó thủ hạ làm việc. Hứa Bá Thiên liếc mắt nhìn mấy tiểu thái giám rời đi, vẻ mặt cũng không biểu lộ cảm xúc gì.
- Sắp xếp ổn thỏa hết rồi à?
Trở về long ỷ, Triểu Diệp trầm giọng hỏi.
Lão thái giám khẽ vuốt cằm, rỉ tai nói:
- Hoàng thượng yên tâm, tất cả đều đã được sắp xếp thỏa đáng.
Sắc mặt Triệu Diệp có chút khó coi:
- Ăn Cửu Chuyển Đại Hoàn Đan, Hứa Triển Đường lại đột phá tiếp không biết Tà Thiên có thể bức Hứa Bá Thiên lui một bước không nữa…
Lão thái giám nghe ra hoàng đế có chút căng thẳng, không khỏi an ủi:
- Mưu cục của bệ hạ là thuận theo thiên ý, tất sẽ thành công.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, Tà Thiên phát hiện bản thân bắt đầu thích nhìn mặt trời mà mặt trời càng gắt, hắn càng thích nhìn cảm giác nóng rực trên da sẽ khiến hắn vô cùng dễ chịu.
Hứa Triển Đường nhìn theo ánh mắt của Tà Thiên, nhất thời híp mắt ánh sáng quá gắt, sẽ tổn thương đến mắt hắn không khỏi hiếu kỳ hỏi:
- Mặt trời hôm nay rất đẹp sao?
Tà Thiên lắc đầu, bỗng nhiên cười rộ lên:
- Quá chướng mắt.
- Vậy tại sao phải nhìn?
- Bời vì nó ở đây.
Hứa Triển Đường hiểu, trong suy nghĩ của Tà Thiên bản thân là mặt trời, bản thân đứng trước mặt Tà Thiên cùng ở trên lôi đài với Tà Thiên, Tà Thiên không thể không nhìn.
Hoặc là nói cho dù chướng mắt cũng phải nhìn bởi vì không có gì đáng sợ.
Cuộc nói chuyện đơn giản không đâu ra đâu lại khiến Hứa Triển Đường phát hiện Tà Thiên là một người rất tà dị. Một mặt, Tà Thiên cũng không ghen ghét bản thân cường đại, một mặt khác dù bản thân vô cùng cường đại, Tà Thiên cũng không sợ dũng cảm đối mặt.
Hứa Triển Đường hít sâu một hơi biết mình làm đúng một chuyện.
Đó chính là xem thường nội tâm kiêu ngạo, ăn Cửu Chuyển Đại Hoàn Đan.
Nội khí bành trướng ở trong cơ thể khiến hắn vô cùng tự tin. Nếu bản thân vẫn là Nội Khí Cảnh tầng hai, dưới trận đấu này căn bản sẽ khiến trong lòng hắn không yên.
- Được! Ta thích đối thủ như ngươi!
Hứa Triển Đường thu hồi tâm tình, gương mặt giãn ra cười nói.
- Tuy ta biết rõ ngươi vô địch Man Lực Cảnh nhưng ta vẫn muốn thử một lần, đến đi?
Tà Thiên gật gật đầu:
- Đến đi.
Vừa dứt lời, hai bên mạnh mẽ phóng về phía đối phương!
Hai bên chỉ đánh ra một quyền đã sắp nhóm lên ngọn lửa đại chiến!
Ầm!
Lôi đình chợt vang, Hứa Triển Đường bị đánh văng ra lôi đài Tà Thiên lại không hề nhúc nhích!
Vậy là thắng hả? Triệu Diệp đột nhiên đứng dậy, không hiểu nhìn tình cảnh trước mặt trong nháy mắt trở nên vô cùng mừng rỡ!
Ánh mắt già nua của Hứa Bá Thiên chợt lóe lãnh quang nhưng bỗng thay đổi, khiến hắn không thể nào suy nghĩ!
- Khụ khụ!
Lão thái giám hiểu ý của hoàng đế, tiến lên hai bước nói.
- Lần luận võ này…
- Lực đạo này, ngươi chắc chắn ngươi là Man Lực Cảnh tầng chín?
Hứa Triển Đường nặng nề bước lên lôi đài, vừa xoa cổ tay kịch liệt đau nhức vừa buồn bực hỏi.
Tà Thiên gật gật đầu:
- Đúng.
- Thật không thể tưởng tượng.
Hứa Triển Đường cảm khái một tiếng, lại quay đầu nhìn về phía lão thái giám.
- Không vội còn chưa đánh xong đâu, gấp cái gì!
Thanh âm của lão thái giám ngừng lại, nhìn về phía Tà Thiên.
Tà Thiên nhìn cũng chưa từng liến nhìn lão thái giám một chút, lui lại mấy bước, thân thủ hư dẫn giọng nói trong veo vang lên một chữ.
- Mời!
Sắc mặt Triệu Diệp tái nhợt!