Hứa Triển Đường ở trong Luyện Võ Đường rất nhiều này cuối cùng vẫn bị lôi đình bổ trúng.
Lúc Lôi đình đánh xuống chẻ hỏng nóc phòng của Luyện Võ Đường, không lâu sau đó sân đấu võ lại bị lôi đình đánh một cái bổ vào lòng hắn.
Sau một đạo lôi khiến hắn bị thương rất nặng khiến Nội Khí Cảnh tầng hai như hắn bị thương, không còn bao nhiêu niềm tin khi đối mặt với Tà Thiên nữa.
Tất cả hình ảnh liên quan đến trận chiến hai ngày trước, Hứa Triển Đường không tận mắt nhìn thấy nhưng hắn nghe trưởng lão gia tộc kể lại. Ánh mắt của trưởng lão rất tốt, kể lại cũng không thiên vị công chính tường tận kể loại toàn bộ mọi chuyện cho Hứa Triển Đường nghe.
Cửu Vũ Chi Chiến!
Trận chiến đặc sắc nhất của Tống Quốc năm mươi năm qua, danh xứng với thực!
Hứa Triển Đường hận không thể vỗ tay nói tốt!
Nếu nhân vật chính không phải Tà Thiên.
Trước khi tiến vào Luyện Võ Đường, Hứa Triển Đường đã tốn bốn giờ đồng hồ ngẩn người ở trong hoa viên, không ai quấy rầy cũng không ai dám quấy rầy.
Trong bốn giờ đồng hồ đó, hắn rất nghiêm túc nhớ lại chuyện của Tà Thiên. Bỗng nhiên, bản thân hắn dường như ở trong một cái động tận mắt nhìn thấy cái chết của Lý Nguyên Dương.
Hắn cảm thấy rất thú vị, cho nên mặc dù không biết tên của Tà Thiên nhưng hắn vẫn nói với trại chủ của Hà Tây Đạo Cửu Đại Trại giúp hắn chuẩn bị một buổi thịnh yến chết chóc cho Tà Thiên, sắp xếp cho mình một vở kịch hay.
Kịch xem càng vui hắn càng cảm thấy thú vị, cũng biết được lai lịch của Tà Thiên cho nên hắn sai Tạ Soái đuổi đến hành lang Hà Tây…
Ngay khi vở kịch thứ hai bắt đầu chưa được bao lâu, mọi chuyện đã có sự thay đổi.
Mà khi vừa thay đổi, hắn cũng đã tiến vào vở kịch này.
Nghĩ đến đây, trong lòng Hứa Triển Đường cảm thấy có hơi hối hận. Hắn hối hận vì không chủ động tiếp xúc với Tà Thiên, vì Tà Thiên là thiên tài, hắn cũng là thiên tà. Cho dù hắn không chủ động cũng sẽ có ngày phải tiếp xúc giống như vậy, thậm chí là va chạm nhau.
Điều hắn hối hận là không nên dùng thân phận người xem kịch để tiếp xúc.
Bởi vì xem kịch sẽ mang lại cảm giác bản thân cao hơn một chút.
Cho nên trong lúc hai vị thiên tài lần đầu tiếp xúc, Hứa Triển Đường đã nhìn xuống Tà Thiên.
Sau đó Tà Thiên đột nhiên mạnh lên khiến Hứa Triển Đường không thể không liên tục ngẩng đầu, thắng Trịnh Xuân, thắng Chu Triêu Dương, thắng Dương Cường Vũ… Khuynh hướng ngẩng đầu vẫn luôn kéo dài, giống như đang kéo dài mãi khiến trong lòng hắn ngày càng có nhiều áp lực.
Có thể nói, nếu Biện Lương Thành đột nhiên xuất hiện một thiên tài tuyệt thế Hứa Triển Đường tuyệt đối sẽ không sinh ra áp lực to lớn như thế. Nhưng nếu thiên tài này vẫn luôn bị hắn chăm chú nhìn lại từng bước từng bước lớn lên thì hắn sẽ cảm thấy áp lực to lớn.
Đây là tự làm tự chịu, Hứa Triển Đường nghĩ như thế.
Mà cái giá phải chịu là hai ngày sau, hắn nhận hộp chứa Cửu Chuyển Đại Hoàn Đan.
Cầm lấy không bao lâu sắc mặt Hứa Triển Đường đỏ bừng bởi vì hắn nhớ bản thân từng nói một câu.
- Nghe nói đến Cửu Chuyển Đại Hoàn Đan chưa? Ha ha, nếu các ngươi có thể đánh thắng được bản thiếu viên đan dược này có thể cứu được ngươi, bản thiếu sẽ tặng cho ngươi, cố lên ha ha…
Đó là ở trong sòng bạc nội viện, hắn dựa vào sự kiêu ngạo của mình nói như vậy với Tà Thiên. Nhưng mà viên đan dược kia cũng không thể dùng để đánh cược bởi vì chủ nhân của vụ đánh cược đang rất cần nó.
Ăn nó!
Hít sâu một hơi cưỡng ép đè xuống cảm giác hối hận trong lòng, không cam lòng, khổ sở, xấu hổ… rất nhiều cảm xúc tiêu cực. Hứa Tiển Đường không chút do dự bỏ Cửu Chuyển Đại Hoàn Đan vào miệng đồng thời vận chuyển dược lực bên trong cơ thể.
Đồng thời cảm nhận tu vi của bản thân không ngừng tăng lên, sự tự tin của đệ nhất thiên tài Tống Quốc lại mạnh mẽ trở về.
Thấy hai tay Hứa Như Hải trống trơn, Hứa Bá Thiên không nói gì thêm, chỉ gật gật đầu quay lại tập trung vào cần câu ở trong tay.
Câu cá rất có hiệu quả cho việc dưỡng sinh có thể khiến người ta tâm bình khí hòa,nhưng Hứa Như Hải rời đi không bao lâu, cần câu trong tay Hứa Bá Thiên đã lập tức bị nội khí mất không chế hóa thành bột mịn.
- Triển Đương, sao ngươi lại xem trọng Sát Tu kia…
Lần đầu Hứa Bá Thiên cảm nhận được áp lực.
Thật ra hắn cũng không biết.
Triệu Diệp cũng giống như hắn, căn bản không tin Tà Thiên có thể chiến thắng Hứa Triển Đường, có thể đúng như những gì Triệu Diệp nói với lão thái giám Tà Thiên có thể khiến Hứa Bá Thiên thỏa hiệp!
Một chút áp lực này chính là bắt đầu thỏa hiệp rồi.
Nhưng mà, chuyện này có đúng với suy nghĩ của Triệu Diệp không?
Giải luận võ của Nội Khí Cảnh tạm ngưng trong ba ngày, cuối cùng lại mở ra lần nữa.
Lần này, giải đấu luận võ Nội Khí Cảnh trở lại bình thường lác đác không có ai xem, trọng tài mặt ủ mày châu còn những võ giả Nội Khí Cảnh thì vui vẻ ở một bên.
Vốn những võ giả Nội Khí Cảnh này đều xưng hùng xưng bá một phương, chuẩn bị rất tốt cho trận đấu nhưng sau khi nghe tiếng sét, bọn họ không còn suy nghĩ háo thắng tranh cường nữa, chỉ muốn vui vẻ bàn luận vơ vét thể diện đã mất trong mắt chúng đệ tử trở về.
Cũng không khác gì Hứa Triển Đường, sở dĩ những người này mất hết thể diện cũng là do tự làm tự chịu.
Bởi vì lúc trận đấu của Lưu Dương và Tà Thiên bắt đầu, bọn họ đều thao thao bất tuyệt ca ngợi Lưu Dương vì giúp đỡ Lưu Dương trở nên cường đại, thậm chí còn so với bản thân, nói thẳng ra nếu bản thân đối đầu với loại con cháu thế gia như Lưu Dương, chỉ có thể chắp tay nhận thua.
Sau đó Lưu Dương bị thiếu niên thôn quê Man Lực Cảnh tầng chín trực tiếp đánh chết.
Thấy ánh mắt nghi ngờ của những đệ tử ngây thơ, những hào kiệt hùng bá một phương này hận không thể đâm đầu vào miếng đậu hủ tự sát.
Trải qua hai ngay hài hòa hữu hảo bàn luận, giải đấu cuối cùng cũng kết thúc. Mười người kia chúc mừng nhau, lúc vừa bước lên đài lại phát hiện ngoài mười người bọn họ cũng không có ai khác.
Trọng tài đâu? Cung lão tiền bối đâu?
Lúc bọn họ còn đang nghi hoặc, ở nơi xa vang lên tiếng nổ mọi người nhìn lại, chỉ thấy một ngọn hỏa diễm đỏ tươi nổ ra trên không trung.
- Luận võ giữa Tà Thiên và Hứa Triển Đường bắt đầu rồi á!
Vốn ở đây đã lác đác không có mấy người xem giờ trong nháy mắt đã không còn bóng người.
Đại Tống Biện Lương Thành, bên ngoài cổng hoàng cung.
Mọi việc có thể liên quan đến hoàng cung, đều là việc lớn. Ngay cả hai vị thiếu niên thiên tài nhất của Tống Quốc cũng ở quảng trường bên ngoài hoàng cung luận võ.
Quảng trường không lớn, chỉ có sân đấu võ đài lớn chừng một phần ba nhưng số lượng người xem lại nhiều không sao đếm nổi. Trên tường của hoàng thành cũng đầy người, những người này không phải là cảnh vệ tướng sĩ bảo vệ hoàng cung mà là dòng dõi quý tộc.
Phố Chu Tước ở đối diện hoàng cung, người đứng chật kín. Các cửa hàng, tửu lâu, trà lâu, tất cả đều chật ních người để nhìn thấy Tuyệt Thế Chi Chiến. Ngay cả nóc nhà cũng không tha mà trên những cây đại thụ che trời cũng có đầy người trèo lên đó để mong ngóng chờ xem.
Nhưng mà, bọn họ còn phải ở đó một chút vì bệ hạ có lời muốn nói.
- Ha ha, bình thân bình thân.
Không đợi hai người quỳ xuống, Triệu Diệp đã mừng rỡ đứng lên từ trên long ỷ đi đến trước mặt hai người, dò xét một lượt lúc này mới cổ vũ.
- Đại Tống ta có hai người các ngươi là may mắn của cả nước cũng là may mắn của trẫm! Vì vậy hai người các ngươi luận võ, tuyệt đối không được ra tay độc ác, thương tổn ai trẫm đều sẽ đau lòng hiểu chưa?
- Vâng, hoàng thượng!