Lúc lão thái giám dẫn theo một nhóm thái giám thị vệ đến tuyên chỉ, Tà Thiên đã tu luyện xong đang nằm trên giường.
Cho nên đây là lần đầu tiên Tà Thiên nhìn thấy cảnh tượng, khi một người lên tiếng tất cả mọi người đều phải quỳ xuống. Nếu như không quỳ sẽ bị xem là đại bất kính, quy củ này dường như áp dụng cho tất cả mọi người.
Đương nhiên hắn là ngoại lệ, người người đều biết hắn bị Lưu Dương đánh cho tứ chi đứt đoạn.
Tà Thiên nằm trên giường, yên tĩnh nghe lời nói của người đứng đầu Tống Quốc, đây là lời nói của cao thủ vô cùng khủng bố. Đối với lão thái giám, hắn không có cảm giác gì hắn chỉ thấy giống như Hắc Thủy ở trong Âm Thần Đỉnh vậy.
Lão thái giám là cao thủ Tiên Thiên cảnh Tà Thiên để ý đến điều này.
Tuyên chỉ xong, lão thái giám đi đến bên giường Tà Thiên cười nói:
- Tà Thiên công tử không chỉ có thiên phú võ học xuất chúng, chiến lực vô địch thể chất lại càng kinh người, trọng thương như thế mà mới qua hai ngày đã khỏe hơn phân nữa, ôi, ta thật sự rất hâm mộ những người trẻ tuổi như các ngươi.
Thấy Tà Thiên không nói gì, lão thám giám cũng không nhiều lời yên tĩnh đánh giá Tà Thiên, quan sát từ đầu đến chân hết mấy lần càng nhìn trong lòng hắn lại càng khiếp sợ.
Sao lại có cơ thể hoàn mỹ như vậy!
Đáng tiếc, cơ thể hoàn mỹ không chỉ đánh mất Nguyên Dương bản mạng còn là Sát Tu người người tiêu diệt.
Nhưng đây không phải là tâm ý của hoàng thượng sao? Không có vị cửu ngũ chí tôn nào lại gả nữ nhi mà mình yêu thương nhất cho một kẻ còn yểu mệnh hơn so với quỷ.
Huống chi, Thanh Bình công chúa đang tu luyện ở Băng Xuyên Chi Đỉnh là một thiên tài võ học cái thế mà người thường có thể chạm đến sao?
Đến khi Triệu Diệp hạ chỉ bảo tất cả mọi người vào cung yết kiến, hắn mới hiểu bản thân phụng dưỡng bên cạnh hoàng thượng hơn nửa đời người cuối cùng là muốn làm gì, kế hoạch này mười phần hung hiểm nhưng hắn cho rằng kế này rất có thể thành công.
Nguyên nhân cuối cùng lại không phải là hoàng đế nói, Tà Thiên sẽ tạo cho Hứa Bá Thiên một áp lực thật lớn vì ngăn ngừa Võ Đạo Chi Tâm của Hứa Triển Đường gặp khó thì chỉ có thể đi vào khuôn khổ mà Tà Thiên trước mặt này, có lẽ thật sự có thể đánh bại Hứa Triển Đường.
Bởi vì lão thái giám suy nghĩ hai ngày, cuối cùng cũng hiểu cái gì là sức mạnh mới có thể một quyền đánh bay đầu của võ giả Nội Khí Cảnh tầng hai.
Đáp án là, Nội Khí Cảnh.
Lão thái giám biết, trên Xích Tiêu Phong có một bản công pháp như thế tên là Hấp Tinh Đại Pháp, chuyên hút nội khí của võ giả. Hắn suy đoán, mặc dù Tà Thiên không tu luyện công pháp ác độc này nhưng cũng có thủ đoạn tương tự để hấp thụ nội khí của đối phương.
Chỉ có như vậy, hắn mới có thể giải thích trận chiến giữa Tà Thiên và Lưu Dương, làm sao có thể ung dung hóa giải Vũ Tiễn Vũ Châm Vũ Đao này nọ, ngay cả chín chiêu của Quyền Quyền Đáo Nhục đều có thể gắng gượng chịu đựng muốn hấp thụ nội khí của đối phương cơ thể phải tiếp xúc.
Đối mặt với người tà dị như vậy, trong lòng lão thái giám cảm thấy rất hứng thú, chỉ tiếc hứng thú của hắn không chịu ý chí của mình điều khiển có thể điều khiển ý chí của hắn, chỉ có hoàng đế.
Cho nên, hắn không chút do dự bóp chết lòng hiếu kỳ của bản thân đối với Tà Thiên quay người phân phó:
- Dẫn người vào đây.
Tà Thiên nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy ba tên thị vệ áp giải người đi tới, hai chân hung hăng đá vào chỗ đầu gối của người kia ầm một cái quỳ xuống đất.
- Ngẩng đầu.
Người kia nghe vậy, run rẩy ngẩng đầu lên vô cùng hoảng sợ nhìn lão thái giám.
- Nghe nói mấy ngày trước Tà Thiên công tử có giết vài người?
Lão thái giám chỉ quỳ xuống trước mặt người kia, ôn hòa cười nói:
- Ta vô tình nghe được việc này cảm thấy cần phải phải xử lý thay Tà Thiên công tử một chút, cho nên thuận đường đến Hắc Hổ Bang dẫn Lâm Sát Hổ đến đây.
- Tà, Tà Thiên công tử, xin tha mạng tha mạng!
Toàn thân Lâm Sát Hổ run rẩy dập đầu, hắn biết bản thân mình có được sống hay không hoàn toàn dựa vào ý của Tà Thiên.
- Tu vi của ngươi là gì?
- Ta, ta, Nội Khí cảnh tầng, tầng bốn.
Tà Thiên nhìn về phía lão thái giám, nói:
- Thả hắn đi.
Lão thái giám có chút kinh ngạc, cười hỏi:
- Tà Thiên công tử không định giải quyết chuyện này sao? Phải biết, Hắc Hổ Bang trải rộng khắp hai mươi sáu thành của Tống Quốc, là đại bang phái lớn nhất của Tống Quốc. Nếu Tà Thiên công tử không đành lòng vậy ta có thể thay ngươi.
- Không cần.
Lão thái giám ngơ ngác, ha ha cười nói:
- Vậy thì theo ý của Tà Thiên công tử, thả ra.
Lâm Sát Hổ nghe vậy như gặp đại xá vội vàng dập đầu mấy cái, chật vật bò ra khỏi phòng.
- Tà Thiên công tử, hai ngày này cứ dưỡng thương cho tốt.
Lão thái giám chuẩn bị dẹp đường hồi phủ trước khi đi cười nói:
- Sau khi thương thế đã khỏi cũng không cần tham gia tỷ võ nữa, ý của bệ hạ muốn ngươi và Hứa Triển Đường đánh một trận. Nếu có thể thắng thì tốt nhất, cho dù thua, cũng thua đẹp một chút từ đó thân phận địa vị của ngươi mới xứng với Thanh Bình công chúa.
Đi tới cửa, lão thái giám lại nghĩ tới một chuyện quay đầu cười nói:
- Đúng rồi, sòng bạc Đỉnh Thiên là sản nghiệp của hoàng gia. Tà Thiên công tử, tốt nhất ngươi bảo bằng hữu của ngươi đừng đánh cược quá lớn, ha ha, ngươi hiểu mà…
Sau khi tiễn đám khâm sai đi, Chu Triêu Dương rất vui vẻ chạy vào hưng phấn nói:
- Tà Thiên, ta nói không sai chứ hoàng thượng ban hôn! Ha ha, từ nay ngươi là Bình Bộ Thanh…
Tà Thiên thèm để ý đến hắn, lại nhìn về phía Cổ lão bản đang hoảng hốt, hỏi:
- Ngươi thắng bao nhiêu?
- Bốn, hơn bốn ngàn lượng vàng hoàng kim…
Cổ Lão Bản nghĩ tới số lượng này có xu hướng té xỉu.
Tà Thiên nhìn về phía Chu Triêu Dương:
- Con số này rất lớn hả?
- Nói thế nào nhỉ, phải xem là so với ai.
Chu Triêu Dương gãi gãi đầu, cười nói.
- Bốn ngàn lượng hoàng kim đổi thành bạc vậy là được bốn trăm ngàn lượng, đủ cho một nhà mười đời sống giàu sang sung túc nhưng đối với Chu gia ta mà nói cũng chỉ dùng trong hai tháng nhỉ.
- Đối với hoàng thất thì sao?
Chu Triêu Dương khàn giọng nói:
- Ta nói rất rõ ràng rồi mà ngươi cho rằng Chu gia ta sẽ trâu bò hơn hoàng thất sao?
- Ta hiểu rồi.
Tà Thiên gật gật đầu còn muốn nói gì nữa chỉ thấy Cổ lão bản sững sờ nửa ngày, đột nhiên lấy lại tinh thần lập tực trượt đến quỳ trước giường, lệ rơi đầy mặt nói.
- Tà Thiên, phò mã ơi, sao ngươi vèo một cái đã muốn đậu cành cao rồi, ngươi đừng vứt bỏ lão bản ta đây… Tiểu Mã! Đỡ ta mau lên…
Thấy Cổ lão bản té xỉu được đỡ ra ngoài, Chu Triêu Dương khinh bỉ nói:
- Loại vô lại này mà ngươi cũng có thể nhịn được, nếu là ta đã một cước đá bay từ lâu rồi.
Tà Thiên và Chu Triêu Dương liếc mắt nhìn nhau đứng dậy ra khỏi phòng.
- Hai ngày không đối chiến rồi, nào.
- Hả? Không muốn đâu!