Vạn Cổ Tà Đế

Chương 116: Ngũ chiến định thiên – diễm dương (hạ) (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Triệu Diệp ha ha cười nói:

- Cho dù Tà Thiên có thể vượt qua sợi tơ hồng kia chắc chắn cũng sẽ bại trước Triển Đường nhưng trẫm thấy người này, sự kiên nghị có thể nói là vô thượng. Dựa vào tính tình của hắn, trận chiến này của Triển Đường chắc chắn sẽ vô cùng khó khăn, từ đó cũng có khoảng bốn phần cơ hội để ép Hứa Bá Thiên giao quyền! So với quân quyền, hắn không muốn Võ Đạo Chi Tâm của tôn tử mình bị bóp nghẹt hơn!

Lão thái giám khom người nhận lệnh rời đi, Triệu Diệp chắp tay nhìn về phía xa không biết đang suy nghĩ gì, bỗng nhiên hắn cười nhạo lắc đầu lẩm bẩm nói:

- Ha ha, Tà Thiên, ngươi thật sự khiến trẫm rất bất ngờ.

Nhạc Cư Phường, sòng bạc Cổ thị.

Ngày hè chói chang, một trận gió mát chính là niềm vui lớn nhất.

Cổ lão bản ngồi trên ghế nằm, ngó ngó bốn món ăn một chén canh trên bàn lại ngẩng đầu nhìn cái quần phơi trên trên cây trúc đối diện, quần bay theo gió khiến hắn có hơi muốn nôn.

Bởi vì gió mát, thổi qua quần lại lất phất trước mặt hắn, từng đợt mùi khai của nước tiểu cứ ập vào mặt. Mặc dù trù nghệ của Tiểu Mã Ca có tốt hơn Tà Thiên mấy phần, hắn cũng ăn không vô.

Trơ mắt nhìn Chu Triêu Dương và Tiểu Mã Ca ào ào ăn xong, còn ợ liên tục hắn mới híp mắt lấy ra một lượng vàng, ném cho Tiểu Mã Ca:

- Đi Nhạc Cư Lâu đặt một bàn đồ ăn đưa về đây, ta muốn bồi bổ thân thể cho Tà Thiên.

Tiểu Mã Ca ủy khuất đứng lên, lộ ra cái đùi trắng bóng gương mặt đẫm lệ nói:

- Lão bản, hay là chờ quần của ta…

- Hửm?

Cổ lão bản liếc mắt nhìn Chu Triêu Dương lại nhìn về phía Tiểu Mã Ca, Tiểu Mã Ca không nói hai lời lấy vàng rồi vắt chân lên cổ mà chạy, so với việc chịu tội cùng Chu Triêu Dương, hắn thà chạy mà trần truồng nửa thân dưới.

- Sao ngươi lại nhìn ta?

- Tiểu Chu, ta cảm thấy lúc ngươi ăn cơm cũng rất tuấn tú.



Tà Thiên chống cằm bên bệ cửa sổ, không chớp mắt mà nhìn những chuyện xảy ra ở trong viện vẻ mặt không tự chủ mà lộ ra ý cười, hắn cảm thấy nơi này tràn ngập nhân vị, hắn rất thích.

Nhưng dù có thích đi nữa hắn cũng không có thời gian để tiếp tục hao phí nữa, ba bộ động tác Bồi Nguyên Công đã được tự động vận hành hai ngày hai đêm, hai chân của hắn mới phục hồi như cũ, dựa vào tốc độ này muốn hết bệnh phải chờ ít nhất ba ngày.

Hắn hoàn toàn không thể chịu nổi loại lãng phí này cho nên hắn thi triển Thập Bát Đoạn Cẩm bò dậy từ trên giường, bắt đầu tu luyện Bồi Nguyên Công.

Sau khi đối chiến với Chu Triêu Dương, phong cách chiến đấu của Tà Thiên không chỉ có biến hóa rất lớn mà Bồi Nguyên Công cũng đã có tiến bộ nhảy vọt. Trận đánh với Lưu Dương vài lần đứng trên bờ vực sống còn, vô cùng kích thích Bồi Nguyên Công hắn cảm giác không còn xa nữa, Bồi Nguyên Công sẽ đại thành.

Tuy hắn cũng không rõ khi Bồi Nguyên Công đại thành có thể thay thế tác dụng của Nguyên Dương Đan cực phẩm hay không, từ đó bản thân có thể không chết, có lẽ đây là một con đường đối với hắn mà nói là con đường gần nhất.

Cổ lão bản đang luyện mồm mép với Chu Triêu Dương, nghe động tĩnh trong buồng quay đầu nhìn một cái. Cổ lão bản lập tức không còn tâm tình nói chuyện nữa yên lặng đi đến dưới quần của Tiểu Mã Ca, chuẩn bị tu luyện.

Nhưng hắn còn chưa vào tư thế, cửa trong nội viện đã đẩy ra, hắn quay đầu nhìn lại nhất thời cau mày quát lên:

- Trịnh Ngữ, Trịnh Xuân, các ngươi muốn làm gì?

- Chu, Chu Triêu Dương?

Trịnh Xuân kinh ngạc gọi.

- Sao ngươi lại ở đây?

- Ta biết ngay các ngươi muốn đến gây chuyện mà!

Chu Triêu Dương cười lạnh, chỉ hai huynh đệ mắng.

- Thế nào, thấy Tà Thiên bị thương thì muốn thừa dịp người ta gặp khó khăn? Trịnh gia các ngươi có thể làm chút chuyện quang minh chính đại được không!

Trịnh Ngữ u ám cười nói:

- Đừng nghĩ bọn ta xấu xa như vậy chứ, còn nữa ngươi thật sự cho rằng Tà Thiên có thể đánh bại Lưu Dương thì nhất định có thể đánh bại ta sao? Tránh ra, nếu không đừng trách ta ỷ lớn ăn hiếp nhỏ!

- Mẹ nó! Có gan thì…

- Tìm ta có việc?

Tà Thiên dùng tốc độ quái dị bước ra ngoài, lẳng lặng hỏi.

Trịnh Xuân nhìn thấy Tà Thiên nhịn không được khẽ run lên, thấy Trịnh Ngữ không nói lời nào hắn chỉ có thể ngập ngừng nói:

- Tà, Tà Thiên ngươi đừng hiểu lầm, ca ta chỉ là có việc hỏi ngươi.

Tà Thiên nhìn về phía Trịnh Ngữ.

- Chắc hẳn ngươi cũng biết ta tới tìm ngươi là vì vật gì…

Trịnh Ngữ đi thẳng đến trước mặt Tà Thiên, nhàn nhạt nói.

- Trên lôi đài ngươi cướp vũ khí của Trịnh Xuân là do tài nghệ hắn không bằng người ta, Trịnh gia ta cũng không có gì để nói nhưng sau đó ngươi lại cướp Ảnh Nguyệt Đao của hắn, chuyện này thì còn gì để nói nữa không?

Tà Thiên quan sát Trịnh Ngữ.

Trịnh Ngữ thấy thế ha ha cười nói:

- Thôi được, ta biết ngươi sẽ không chủ động trả lại Ảnh Nguyệt Đao, không phục mà, ta có thể hiểu được. Nghe Trịnh Xuân nói, ngươi biết Thiên Toàn Địa Chuyển của Trịnh gia ta?

Chu Triêu Dương nghe vậy, hai mắt mở to kinh ngạc nhìn về phía Trịnh Xuyên, Trịnh Xuyên giống như sắp khóc đến nơi vậy.

- Là chiêu này hả?

Keng keng keng…

Vài Ảnh Nguyệt Đao rơi xuống từ ống tay áo của Tà Thiên, Trịnh Ngữ thuận thế cúi đầu chỉ thấy chân phải của Tà Thiên nhẹ nhàng giẫm mạnh, đạp Ảnh Nguyệt Đao ở trên mặt đất. Sau đó tùy ý đá một cái, Ảnh Nguyệt Đao lập tức quay theo vòng tròn trước mặt mọi người.

Sau khi đã hết sức, Ảnh Nguyệt Đao rơi về phía Trịnh Xuân hắn theo bản năng đưa tay phải ra Ảnh Nguyệt Đao vô cùng khéo léo nằm trong lòng bàn tay hắn.

Trịnh Ngữ sững sờ cả buổi trời cho đến khi Trịnh Xuân lệ rơi đầy mặt gọi một tiếng, hắn mới không nói hai lời quay đầu bước đi.

- Ha ha ha ha…

Chu Triêu Dương cười đến lăn ra mặt đất.

Trịnh Xuân cầm Ảnh Nguyệt Đao, cúi đầu đi đến chỗ Tà Thiên để đao xuống đất rồi quay đầu bỏ chạy.

Chỉ có hắn biết rõ, biểu ca nhà mình chịu đả kích lớn thế nào bởi vì lần này Trịnh Ngữ đến cũng là muốn so tài thủ pháp ám khí với Tà Thiên, nghĩ Tà Thiên bị trọng thương, biểu ca còn nói sẽ không vận dụng nội lực chỉ so thủ pháp…

Không so được.

Đành vác chân lên cổ chạy.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️