Biện Lương Thành, Ngự Hoa Viên trong hoàng cung.
Hai ngày trước một trận mưa bất ngờ đổ như trút nước khiến những bông hoa kiều diễm trong ngự hoa viên tan tành. Mặc dù trông rất bừa bãi nhưng tâm tình của Triệu Diệp lại rất tốt.
Người gặp việc vui tinh thần thoải mái giống như đích thân tìm được cho khuê nữ nhà mình lang quân vừa ý. Hai ngày qua Triệu Diệp cứ hở ra là cười to mấy tiếng, cho dù là lúc phê tấu chương hay là lúc ngủ nửa đêm tỉnh lại.
Có hai người cùng hắn đến ngự hoa viên thưởng thức tàn hoa, lão thái giám thì không cần phải nói đến, có thể được hoàng đế một nước gọi là Đại Bạn đã ở bên cạnh hắn hơn nửa đời người, một bước cũng không rời. Một người khác, chính là Đại Tư Mã của Tống Quốc, là Chiến Sư Hứa Bá Thiên.
Thần sắc Hứa Bá Thiên rất bình tĩnh lại mang theo sự tôn kính từ trong xương cốt. Người có thể khiến một người dẫn minh mã cả nước như hắn phải tôn kính, chỉ có Triệu Diệp.
- Nghe nói Kiêu Kỵ Tướng Quân của trẫm, hai ngày này đều đang tu luyện?
Triệu Diệp tùy tiện tìm ghế đá ngồi xuống, cười hỏi.
Hứa Bá Thiên hơi hơi khom người, cười nói:
- Hổ thẹn, tôn nhi kia của vi thần đã không lăn lộn đấu đá được hai ba năm, bây giờ mới biết phải cố gắng cũng may là còn nhỏ tuổi.
- Nghe nói, Tà Thiên kia năm nay chỉ mới mười hai tuổi?
Triệu Diệp cười híp mắt ngắt lời.
Hứa Bá Thiên mỉm cười lắc đầu, cung kính trả lời:
- Chuyện này vi thần lại không rõ lắm. Nếu thật sự mới mười hai tuổi đã đạt Man Lực cảnh vậy thì thiên tư cũng không thua kém Triển Đường bao nhiêu.
Triệu Diệp nghe vậy cười ha ha một tiếng, chủ động vỗ vỗ lên bả vai của Hứa Bá Thiên:
- Hứa khanh, ngươi quá khiêm tốn rồi. Như Hải ái khanh cũng khiêm tốn như ngươi vậy, trẫm nói này, có thời gian phụ tử các ngươi cũng nên học theo Triển Đường bá đạo ngông cuồng một chút!
Sắc mặt Hứa Bá Thiên thay đổi, lão thái giám thấy thế không khỏi cười nói:
- Đại Tư Mã, ý của hoàng thượng là ngài đánh giá Tà Thiên kia quá cao, dù sao cũng chỉ là một tiểu dân thôn quê, luận về thiên tư sao có thể vượt qua được tiểu Hứa tướng quân.
- Đúng đúng đúng, ý trẫm chính là như vậy.
Triệu Diệp cười ha ha một tiếng, sau đó lại thổn thức nói.
- Hứa tướng quân chính là rường cột tương lai của Tống Quốc ta. Tuy Tà Thiên bỗng nhiên nổi tiếng nhưng trẫm cho rằng, chỉ có Triển Đường mới có thể tranh cao thấp với Lý Kiếm của Sở Quốc mà thôi Hứa khanh, khanh thấy sao?
Hứa Bá Thiên vội vàng khom người, sợ hãi nói:
- Bệ hạ quá khen, Triển Đường chỉ là hơi có thiên phú, tuyệt không dám nhận lời khen ngợi như thế từ bệ hạ nhưng Tà Thiên kia, vi thân có một lời không biết…
Triệu Diệp hai mắt híp lại, cười nói:
- Hứa khanh cứ nói đừng ngại.
- Vâng.
Hứa Bá Thiên hơi hơi ngồi thẳng lên, sắc mặt lo lắng nói.
- Vi thần luôn cảm thấy kẻ này hành sự quái dị, tính cách lãnh đạm lại thêm xuất thân từ thôn quê, thân phận này quả thực có hơi thấp, chỉ sợ không phải lương phối của Thanh Bình công chúa.
Triệu Diệp nghe vậy, cũng nhíu mày thở dài:
- Hứa khanh nói rất phải, trẫm làm sao không lo lắng vấn đề thân phận xuất thân chứ, càng nghĩ dường như cũng chỉ có một cách giải quyết.
- Không biết bệ hạ có cao kiến gì?
Triệu Diệp cười ha ha nói:
- Bây giờ Tà Thiên trọng thương, dưới sự áp bách của ý dân không thể không hoãn trận luận võ kia thêm cả chuyện gây rối của đám người Lưu gia khiến võ giả vùng khác không ngừng than phiền. Trẫm thấy, không bằng cứ rút Tà Thiên ra, tổ chức tỷ võ cho những võ giả vùng khác, thế nào?
- Cách này…
Hứa Bá Thiên hơi hơi cúi đầu, tinh quang trong mắt không ngừng lấp lóe, một lúc lâu sau vừa rồi ngẩng đầu hỏi.
- Không biết sau khi bệ hạ rút Tà Thiên ra sẽ sắp xếp thế nào?
- Ha ha, không hổ là Hứa khanh hỏi rất đúng trọng điểm.
Triệu Diệp đứng dậy, hào khí cười nói.
- Trẫm chuẩn bị để Tà Thiên cùng Triển Đường đơn độc đánh một trận, trận chiến này vô luận thắng bại, danh khí của Tà Thiên đều sẽ tăng vọt!
Hứa Bá Thiên thu lại nụ cười cung kính, mặt hơi âm trầm.
Trong mắt Triệu Diệp xoẹt qua một tia lãnh ý, cười nói:
- Haiz nhưng nếu như vậy, lại xảy ra một vấn đề khác. Đương nhiên, trẫm thật sự rất xem trọng Triển Đường, hắn chính là đệ nhất thiên tài của Tống Quốc ta. Nhưng vừa nãy Hứa khanh cũng đã nói Tà Thiên cực kỳ quái dị, nếu không cũng sẽ không trở thành lịch sử của Uyển Châu ta, đây là võ giả Man Lực cảnh đầu tiên đánh bại Nội Khí cảnh tầng hai.
- Không biết hoàng thượng lo lắng điều gì?
- Trẫm lo lắng, lỡ như trẫm nói là lỡ như…
Triệu Diệp lặp lại một lần, thần sắc sầu lo nói.
- Lỡ như Triển Đường thua, ôi, vậy thì Võ Đạo Chi Tâm của hắn...
Hứa Bá Thiên cười, cúi người hành lễ nói:
- Nếu hoàng thượng đã có chủ ý, theo ý kiến của vi thần hay là cứ như vậy mà làm đi.
Triệu Diệp khẽ giật mình, cười nói:
- Hứa khanh, ngươi không lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì sao?
- Mặc dù tôn nhi kia của vi thần không tranh đấu nhưng vi thần cho rằng…
Hứa Bá Thiên cuối cùng cũng thẳng lưng, mỗi chữ nói ra đều vô cùng cung kính:
- Cho dù là một phần vạn, hắn nhất định cũng sẽ thành công.
Nhìn bóng lưng già nua nhưng hùng tráng của Hứa Bá Thiên, ánh mắt Triệu Diệp lóe lên chút âm lãnh, lẩm bẩm:
- Thật ra ngươi có thể cự tuyệt, ngươi cứ như vậy mà không nỡ buông bỏ binh quyền trong tay sao..
- Hoàng thượng, Tà Thiên kia…
Lão thái giám thấy sắc mặt hoàng thượng có chút khó coi đành nói sang chuyện khác, nhẹ giọng hỏi.
Triệu Diệp lắc đầu, sau khi suy nghĩ một lát thản nhiên nói:
- Ngươi đi truyền chỉ đi, Tà Thiên có bất kỳ yêu cầu gì ngươi cũng phải làm theo hết sức giúp đỡ hắn. Sau khi làm xong, công bố chuyện hai người bọn luận võ tạo thế cho trẫm!