- Còn không biết xấu hổ mà hỏi, ngươi đánh quá đẹp, những người kia chỉ muốn nhìn ngươi đánh, giải đấu lớn không thể không gián đoạn.
Chu Triêu Dương vô cùng khinh bỉ Tà Thiên làm màu, trợn mắt một cái nói:
- Bây giờ toàn bộ Biện Lương Thành đều lưu truyền cửu vũ chi chiến, vô luận phố phường bách tính, võ giả Man Lực cảnh, thậm chí ngay cả những võ giả Nội Khí cảnh cũng đang đàm luận.
- Cửu vũ chi chiến?
Tà Thiên càng mờ mịt.
Chu Triêu Dương thấy Tà Thiên không giống như đang giả vờ, lúc này mới lắng lại tức giận, giải thích nói:
- Ngươi cùng Lưu Dương chiến đấu, không phải ra chín chiêu sao, chín chiêu này không phải đều dựa vào nước mưa sao, Vũ tiễn, Vũ châm, Vũ đao, Tà Thiên, ngươi không mất trí nhớ đấy chứ?
Tà Thiên lắc đầu, để Chu Triêu Dương yên lòng, lại chậc chậc khen:
- Ngươi biết tại sao người ta lại đánh giá là Cửu vũ chi chiến không? Đây là trận chiến đặc sắc nhất trong giang hồ Tống quốc năm mươi năm gần đây, là chuyện không thể tưởng tượng được, khiến lòng người dâng trào! Duy chỉ có ngươi.
Chu Triêu Dương đột nhiên xoay người nhìn về phía Tà Thiên, trong ánh mắt trừ ước ao sâu thẳm, thế mà còn có chút ít sùng bái mà hắn chưa phát hiện, nắm chặt song quyền, kích động nói:
- Mười sáu đóa hoa sen hóa giải Vũ tiễn, lấy thân pháp quỷ dị xuyên qua Vũ châm, lấy thủ đoạn cuồng bá đánh vỡ nát Vũ đao, Biện Lương Thành bởi vì chính lần ứng đối vô cùng điêu luyện sắc sảo của ngươi mà hoàn toàn trầm lặng một đêm!
Nghe thấy lời này của Chu Triêu Dương, Tà Thiên ngược lại không cảm thấy mình ứng đối có gì thần kỳ, bị Hà Tây đạo của Ám Lam Sơn dạy bảo, vốn dĩ vô cùng am hiểu lợi dụng hoàn cảnh, cho nên hắn cho rằng sử dụng nước mưa công kích phòng ngự, hoặc là hắn cởi y phục giảm bớt lực cản, là lựa chọn rất bình thường.
Lại nói, Lưu Dương kia không phải cũng giống như mình sao, lựa chọn sử dụng nước mưa công kích?
Xem thấu sự xem thường của Tà Thiên, sắc mặt Chu Triêu Dương nhất thời đỏ bừng, giống như biểu hiện này của Tà Thiên vũ nhục hắn, hắn bỗng nhiên ghé đầu đến trước mặt Tà Thiên, trừng lớn hai mắt nói:
- Biểu cảm của ngươi là sao? Khinh thường? Ngươi dám khinh thường Cửu vũ chi chiến? Ngươi…
- Trận chiến này là ngươi đánh?
Tà Thiên nhíu mi.
- Ách…
Chu Triêu Dương lảo đảo lui lại, u oán nói:
- Có thể nghiêm túc nói chuyện phiếm không đấy?
Thấy Chu Triêu Dương có phần bị đả kích, Tà Thiên nói ra nghi hoặc của mình.
- Ngươi biết cái gì, Lưu Dương người ta là Nội Khí cảnh, thông qua nội khí điều khiển ngoại vật, giống như người lấy tay chùi đít vậy, là bản năng! Ngươi chỉ là đồ rác rưởi Man Lực cảnh a, mặc dù ngươi là tuyệt thế thiên tài…
Chu Triêu Dương lại nhảy trở về, gằn từng chữ:
- Cũng khó có khả năng điều khiến nước mưa!
Tà Thiên nghe vậy lắc đầu:
- Trên đời không có chuyện gì là không thể, ngươi muốn học không, ta dạy cho ngươi.
- Thật sao?
Chu Triêu Dương trợn mắt hốc mồm.
Tà Thiên không nói gì, nhìn ra ngoài, đồng thời cười nói:
- Cổ Lão Bản tỉnh rồi, ngươi ra ngoài đón người vào đây.
- Lại muốn đường đường là Chu thiếu ta đón cái tên tham tiền kia sao… được, mấy ngày nay ta chính là người hầu của ngươi, ngươi thích sai khiến thế nào thì sai khiến thế ấy.
Chu Triêu Dương cố nén cảm giác hưng phấn, nhanh như chớp nhảy lên ra khỏi buồng, đang muốn gọi Cổ Lão bản đang học đi như con cua thì thấy Cung lão đẩy cửa ra, đi vào viện tử.
- Cung ….
- Được lắm, ngươi đúng là lão đầu không biết xấu hổ.
Cổ Lão Bản nhíu mày, chỉ Cung lão mắng:
- Sao nào sao này, muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi phải không? Đại gia ta nói cho ngươi biết, hiện tại muốn người có người, muốn tiền có tiền! Tiểu Chu, đuổi lão đầu thối hại ta thua tiền đi….
Thấy dáng vẻ ngơ ngác của Cung lão, Chu Triêu Dương hoảng sợ đến suýt đái ra ngoài, đột nhiên tiến lên một tay bịt miệng Cổ Lão Bản, quay đầu cung kính nói:
- Tà Thiên ở bên trong, mời, mời ngài!
Cung lão gật gật đầu, thật bất ngờ nhìn Cổ Lão Bản, thản nhiên rời đi.
- Ta nói này Tiểu Chu, ngươi làm thế là không được đâu nhé…
Sắc mặt Chu Triêu Dương sắc mặt quái dị mà nhìn chằm chằm Cổ Lão Bản, hỏi:
- Ngươi biết hắn là ai không?
- Hừ, Biện Lương Thành này không có người nào là ta không biết!
Cổ Lão Bản chắp hai tay sau lưng, mắt nhìn thanh thiên, hí hư nói:
- Chiến Sư Hứa Bá Thiên, Chiến Lang Hứa Như Hải, Chiến Hổ tam tướng mọi người đều biết, ta không nói nhiều, hôm nay ta đặc biệt nói cho ngươi biết, ta ngang dọc giang hồ Đại Tống mấy chục năm, chủ trì qua vô số võ lâm chính nghĩa Cung Thành An, Cung lão tiền bối!
Nói đến hai chữ tiền bối, Cổ Lão Bản còn nghiêm trang ôm quyền hướng về phương Bắc sự cung kính đó khiến Chu Triêu Dương trợn mắt một cái, mắng một câu ngu ngốc sau đó xoay người rời đi, hắn cuối cùng cũng hiểu rõ vì sao Tà Thiên muốn hắn đi ra.
- Mé nó, tuổi còn nhỏ sao lại mắng chửi người lớn chứ?
Cổ Lão Bản rất tức tối mà nhìn bóng lưng Chu Triêu Dương, thì thào nói:
- Khó trách không bằng Tà Thiên, người ta Tà Thiên chưa từng mắng người, hả… Tiểu Mã, ngươi lại tiểu tiện rồi hả?
Trong buồng trong, Cung lão cùng Tà Thiên đối mặt thật lâu, bầu không khí trầm mặc, hai người đều không rõ lắm, nên dùng thái độ gì đối mặt với đối phương.
Cung lão quý tài, lại thống hận Tà Thiên lựa chọn con đường Sát Tu, nhưng cuối cùng vẫn nghĩ hết biện pháp trợ giúp Tà Thiên, Tà Thiên cảm ân, lại phẫn nộ Cung lão tự cho là đúng, nhưng hai người trước mặt, hắn làm sao cũng không hận nổi.
- Không thể không nói, thiên phú võ học cùng trí tuệ chiến đấu của ngươi, đời này ít thấy.
Cung lão rất vui mừng, cũng rất đau lòng.
- Nhân ngoại hữu nhân.
- Thương thế như thế nào rồi?
- Ngày mai là có thể phục hồi như cũ.
- Đừng cậy mạnh, ngươi tứ chi đều đoạn, nội thương.
- Nguyên Dương ta dư dả.
Cung lão trầm mặc một lát, ném câu nói tiếp theo, quay người bước ra khỏi cửa phòng.
- Không lâu sau, trong cung sẽ phái người tới, nếu ta là ngươi, sẽ không tiếp tục đánh nữa.
- Tiền bối, ngươi là ngươi, ta là ta.-
Tà Thiên cưỡng ép chống đỡ đứng dậy, đầu nhỏ ngước thật cao, gào to về phía cửa!