Khi đầu Lưu Dương rơi xuống nước, lăn đến bên bờ lôi đài, mưa to đột nhiên ngừng lại, Lôi Minh lập tức đình chỉ.
Trần Cần hồn bay lên trời, vô ý thức ngẩng đầu, lôi vân ép người ta không thở nổi, chẳng biết lúc nào đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, giống như chưa bao giờ xuất hiện.
Thay vào đó, là ngày mùa hè rực rỡ, đốt cháy lòng người, thiêu đến toàn thân run rẩy dữ dội.
Tà Thiên nhìn mặt trời gay gắt, phát hiện ánh mắt vô cùng mơ hồ, sau đó hắn cúi đầu xuống, nhìn bốn phía, phát hiện vẫn rất mơ hồ, tỉ như thứ màu đen bên bờ lôi đài kia, là cái gì?
Hắn muốn chống đỡ thân thể tàn phá dậy cẩn thận nhìn một cái, dường như cảm ứng được ý nghĩ của hắn, một đường trong mười tám đường trong thể nội động động, tay phải hắn xoẹt qua nước đọng, tầng tầng gợn sóng dập dờn, đẩy đồ vật màu đen đến bên cạnh lôi đài.
Lăn lông lốc.
Đầu Lưu Dương rơi xuống lôi đài, lăn vài vòng trong vùng nước đọng, lôi minh cuồn cuộn đánh vỡ sự yên tĩnh trên sân đấu võ.
Lôi Minh là thanh âm thượng thiên, phàm nhân không có khả năng hiểu được, nhưng giờ phút này tất cả mọi người nghe hiểu Lôi Âm, Lưu Dương tam kiệt của Biện Lương, bị đánh chết.
- Tà Thiên!
Lưu Hiểu Cử bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi, hai chân toàn lực đạp một cái, điên cuồng giống phóng tới lôi đài!
- Trả mạng cho nhi tử ta!
Ầm!
Cung lão đánh lui Lưu Hiểu Cử, tay phải thu hồi, vô cùng phức tạp mà nhìn Lưu Hiểu Cử đang điên cuồng.
Mọi người cũng vậy, ngay cả Cung Lão vô cùng hiểu Tà Thiên cũng không tin Lưu Dương sẽ bị Tà Thiên đánh chết, mỗi khi tâm lý sinh ra ý nghĩ này, mọi người sẽ vô ý thức chuyển động ánh mắt, nhìn đầu cách thân thể Lưu Dương hơn mười trượng.
Quả thật bị đánh chết.
Nội Khí cảnh tầng hai Lưu Dương, bị Man Lực cảnh tầng chín Tà Thiên đánh chết.
Tà Thiên phá được hồng tuyến kia rồi.
Đây chắc chắn là chuyện lớn kinh khủng ở Uyển Châu nhưng người chứng kiến tình cảnh này, không hô to gọi nhỏ, bởi vì có một loại chấn kinh, cũng gọi là nghẹn ngào.
Vô luận là hòa thượng ao đen nơi xa, lão thái giám trên đài trọng tài, còn có Triệu Diệp Hoàng đế của Tống Quốc, Chu gia Chu Bác Nhiên quen nhìn thấy đại sự cũng nghẹn ngào, nhìn về phía Tà Thiên, trong mắt chỉ có kinh hãi cùng rung động.
Bọn họ, dường như chứng kiến một màn khai thiên tích địa.
Bốp!
- Thất thần gì đấy!
Cổ Lão Bản mặt đỏ như tôm luộc, hung hăng tát Tiểu Mã ca một bạt tai, vô cùng kích động nói:
- Lão tử đặt trúng! Nhanh cõng Tà Thiên trở về, ha ha ha ha…
Tiểu Mã ca vô ý thức chạy ra hai bước, bỗng nhiên quay người ngơ ngác hỏi:
- Cái kia, vậy còn ngươi?
- Đại gia ta nhảy trở về! Ha ha ha ha…
Sau đó, Tiểu Mã ca xông vào sân đấu võ bị băng phong, sợ hãi vòng qua Cung lão, cúi lưng xuống đi đến bên cạnh Tà Thiên, vô cùng cẩn thận cõng Tà Thiên, đồng thời cố nén hoảng sợ cười nịnh nói:
- Tổ tông à, ta là Tiểu Mã á, người của mình, người của mình cả.
Lúc lão thái giám hoàn hồn, ánh mắt dời khỏi lôi đài, bởi vì trên lôi đài thân ảnh của Tà Thiên đã biến mất.
Hắn nhìn về phía Đại Thanh nhai nơi xa, đầu kia, hắn nhìn thấy có người cõng Tà Thiên, còn có trên tay tràn đầy kim phiếu, phía sau còn có một thân ảnh cười bỉ ổi mà nhún nhảy bước theo.
Hắn cười lắc đầu, đỡ Hoàng đế thất hồn lạc phách đến Long Liễn ngồi xuống, nhất chỉ điểm nhẹ ở ngực Triệu Diệu, Triệu Diệp đột nhiên bừng tỉnh, sau đó, thanh âm của lão thái giám nhẹ nhàng vang lên bên tai Hoàng Đế.
Mãi đến khi Tà Thiên rời đi gần nửa canh giờ, mọi người trên sân đấu võ mới thanh tỉnh, vẫn không ai nghị luận, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, bị dọa không nhẹ lập tức ngất đi, ngay cả trên đài trọng tài cũng có ba bốn người ngất đi.
- Hoàng thượng có chỉ, khởi giá hồi cung!
Thanh âm của Lão thái giám vang lên, các đại nhân vật trên đài trọng tài nhanh chóng quỳ xuống, lão thái giám khẽ cười nói:
- Chư vị, bệ hạ có ý chỉ, cùng vào cung Diện Thánh đi!
Tà Thiên thức tỉnh, đã là chuyện của hai ngày sau.
Con ngươi đen trắng rõ ràng vừa mới mở ra, hắn nhìn thấy Chu Triêu Dương hai mắt đỏ bừng bên giường.
- Cổ Lão Bản đâu?
Chu Triêu Dương giật mình.
Không nghĩ tới vấn đề đầu tiên Tà Thiên tỉnh lại hỏi, thế mà không phải là kết quả luận võ, mà chính là cái tên tham tài bỉ ổi kia.
- Hắn đặt ngươi thắng, một bồi mười kiếm lời điên rồi, giống như ngươi hôn mê hai ngày, bây giờ còn chưa tỉnh.
Chu Triêu Dương nói xong, nhanh chóng ghé đến bên người Tà Thiên, quan sát tỉ mỉ thiên tài tuyệt thế của Tống Quốc, thật lâu mới hỏi:
- Ngươi biết ngươi là ai không
Tà Thiên hơi hơi nhíu mày, đáp:
- Ta là Tà Thiên.
- Sai sai sai!
Chu Triêu Dương bỗng nhiên đứng lên, vừa bước đi thong thả, vừa giơ ngón tay hưng phấn mà nói:
- Ngươi cùng Hứa Triển Đường là thiên tài tuyệt thế, ngươi là thiếu niên truyền kỳ đánh vỡ hồng tuyến không thể vượt qua kia, ngươi là nhân vật duy nhất được nhắc đến nhiều nhất trong hai ngày này ở Biện Lương, ngươi là phò mã quốc dân đầu tiên của Tống Quốc từ lúc lập quốc đến nay.
- Cái gì gọi là phò mã?
Bước chân Chu Triêu Dương dừng lại, sững sờ nhìn Tà Thiên, đột nhiên cười ha hả:
- Cũng là nam nhân của nữ nhi Hoàng Đế!
Tà Thiên ít khi trầm ngâm, nghiêm túc hỏi:
- Sáu khi Luận võ kết thúc rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
- Haizzz, một lời khó nói hết!
Chu Triêu Dương tiểu đại nhân thở dài:
- Ngày đó ngươi nhất chưởng đánh bay đầu Lưu Dương, phụ thân hắn nhất thời điên cuồng, may mắn bị Cung lão ngăn trở, sau đó tất cả mọi người tiến vào hoàng cung, Hoàng Đế ngồi xuống, câu nói đầu tiên cũng là để người của Lưu gia không phải tìm ngươi trả thù.
Tà Thiên hề nhớ bản thân đã từng quen biết Hoàng Đế, đang muốn hỏi, Chu Triêu Dương lại nói tiếp:
- Lưu gia tuy thế lớn, nhưng lời Hoàng Đế vừa mở, hắn nào có gan nổi điên? Huống chi, câu nói thứ hai của ít khi cũng là chiêu ngươi làm phò mã, đợi sau khi luận võ khi kết thúc, lập tức thành hôn.
Nói đến chỗ này, Chu Triêu Dương cười rộ lên:
- Có biết không, Hoàng Đế muốn gả Thanh Bình công chúa mà hắn thương yêu nhất cho ngươi, Thanh Bình công chúa là nổi danh mỹ nhân của Đại Tống ta, nghe nói nếu không phải Hứa Triển Đường đã có tám lão bà thì cũng có lòng cưới Thanh Bình công chúa.
Chu Triêu Dương nói đến nhiệt huyết dâng trào, Tà Thiên đối với chuyện này lại hoàn toàn không có hứng thú, nhìn Chu Triêu Dương không chút đứng đắn, hắn hỏi:
- Hai ngày này luận võ tiến triển thế nào rồi?