Vạn Cổ Tà Đế

Chương 112: Ngũ chiến định thiên – tam chiến (hạ) (2)

Chương Trước Chương Tiếp

- Hoàng thượng cao kiến.

Lão thái giám cúi đầu động tác này, thật sự là vô cùng chính xác, bời vì như vậy làm cho Triệu Diệp không phát hiện được sự chấn kinh trong mắt hắn, càng bởi vì lúc Triệu Diệp nói ra lời hoang đường như thês, lão thái giám không đến mức để chủ tử nhà mình nhìn thấy sự trào phúng trên mặt hắn.

- Không hổ là Tiểu Tiên Thiên.

Trong lòng Lão thái giám vẫn vô cùng chấn kinh, dù là lấy tu vi Tiên Thiên cảnh của hắn, muốn hắn trong nửa tức làm ra mười tám động tác như Tà Thiên vừa rồi, cũng không thể nói đơn giản, đương nhiên, đây không phải là điều làm hắn khiếp sợ nhất.

Giờ phút này, hắn muốn biết hai chuyện, một là Tà Thiên làm sao có thể trong nháy mắt nhìn thấu khẽ hở của Bạo Vũ Lê Hoa Châm ở, hai là, vết thương mười tám chỗ xuyên qua tứ chi kia, Tà Thiên thật sự không tránh được sao?

Lúc Lưu Dương tung ra nhất quyền tiếp theo đánh bay Tà Thiên lúc, hắn không thừa thắng truy kích, cả người đứng tại chỗ, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.

Vừa rồi xảy ra chuyện gì? Hắn, hắn cứ như vậy phá tan đỉnh giai công pháp Bạo Vũ Lê Hoa Châm của Lưu gia?

Chẳng biết tại sao, trong lòng Lưu Dương sinh ra một tia hoảng loạn.

Tà Thiên lại phun ra một ngụm máu, lại đè xuống huyết hồng trong đáy mắt, lại đứng lên, hướng lên trời duỗi ra hai đầu ngón tay.

Lôi Minh càng sâu, mưa rào gấp hơn.

Đối chiến trên lôi đài, như cuồng phong bạo vũ.

Chiêu thứ ba, Lưu Dương chân xẹt qua thiên địa, thiên địa bên này, gió êm sóng lặng, thiên địa bên kia, sóng dữ mãnh liệt!

Đối mặt với Vũ đao hơn một trượng đập vào mặt, Tà Thiên nửa ngồi xổm, song chỉ lập tức hóa thành Huyền Quy cõng thiên địa, đồng thời hai tay như Hỗn Thế Ngưu Ma chi giác, ảo tưởng ra vô số tàn ảnh, Vũ đao chấn động phân mảnh!

Nhưng mà sau khi Vũ đạo sụp đổ, Lưu Dương lập tức lao đến, lại đấm ra một quyền đánh bay Tà Thiên, lần này, cánh tay phải của Tà Thiên rắc một tiếng đứt đoạn!

Nhưng Tà Thiên không hề nhíu mày một cái, giơ tay trái lên, dựng thẳng lên ba ngón tay vô cùng trào phúng!

Đại não Lưu Dương đã không cách nào suy nghĩ, xấu hổ giận dữ đã diệt trừ toàn bộ lý trí của hắn, trừ một tia chấp niệm kia.

Giết chết Tà Thiên!

Chiêu thứ tư, cánh tay trái đứt đoạn!

Chiêu thứ năm, đùi phải đứt đoạn!

Chiêu thứ sáu, chân trái đứt đoạn!

Chiêu thứ bảy, xương sườn đứt đoạn ba chiếc!

Chiêu thứ tám, đại não nổ tung, lảo đảo bất ổn!

Chiêu thứ chín, một chân Lưu Dương giẫm bụng Tà Thiên, Tà Thiên khom lưng như tôm, miệng đầy máu tươi, như mũi tên bắn về phía không trung!

- Ngươi chết chưa! Đã chết chưa.

Lưu Dương điên cuồng, liên tục nhìn Tà Thiên sắp hôn mê mà gào thét:

- Cái gì mà vô chiêu chi cảnh! Cái gì mà Tiểu Tiên Thiên! Đều không phải là đối thủ của ta! Ta muốn giết hết tất cả thiên tài! Ta mới là người đứng trên đỉnh phong! Vì sao ngươi lại xuất hiện! Vì sao còn chưa chết! Đứng lên! Không phải ngươi rất lợi hại sao! Đến đi!

Tất cả mọi người biết, Tà Thiên bại rồi.

Bời vì nước mưa phần lớn mọi người đều không phát hiện bọn họ đang rơi lệ, những người này đều dừng ánh mắt trên người Tà Thiên, dù Lưu Dương giờ phút này bày ra vẻ bạo ngược khiến người ta căm hận, nhưng ngay cả ánh mắt khinh bỉ cũng keo kiệt cho Lưu Dương, không đáng.

Cung lão bắt đầu đi đến lôi đài, nội tâm của hắn thản nhiên, dù cho biết chuyện mình sẽ làm sau một khắc sẽ để cho mình trong nháy trở thành người đầu tiên trong giang hồ Tống Quốc trở thành công địch của tất cả thế gia, hắn vẫn muốn làm, không oán không hối.

Trần Cần giữ chặt Trần Cường muốn xông lên lôi đài, sắc mặt ngưng trọng nhìn hắn lắc đầu, Trần Cường biết ý của Trần Cần, nhưng trong lòng vạn phần không cam lòng.

Chu Bác Nhiên thở dài một hơi, sau khi lắc đầu, lại phát hiện một thân ảnh quen thuộc nằm trong màn mưa, người mà hắn quen thuộc nhất đang phủ phục trên đất, hai mắt ướt át nhìn Chu Triêu Dương chẳng biết từ lúc nào đã đi đến trên lôi đài, vừa khóc.

Triệu Diệp sững sờ cuối cùng cũng tỉnh lại, quét mắt đám người thế gia vô cùng đắc ý trên lôi đài, lòng mềm như bùn nhão, đi đến Long Liễn.

Duy chỉ có lão thái giám, dường như quên mất thân phận của mình, nhíu mày, gắt gao nhìn Tà Thiên.

Đại Tư Mã phủ, luyện võ đường.

Hứa Triển Đường tĩnh tọa trong đường, mà bên cạnh hắn, chính là Hứa Bá Thiên cùng Hứa Như Hải nên ở Binh Bộ.

Thấy Hứa Triển Đường tâm thần bất an đứng dậy đi tới cửa, nhìn màn mưa đến xuất thần, Hứa Như Hải mày kiếm cau lại, nhìn về phía phụ thân Hứa Bá Thiên.

Hứa Bá Thiên hơi hơi lắc đầu, đang muốn nói cái gì, thanh âm của Hứa Triển Đường vang lên trong luyện võ đường.

- Lưu Dương thật sự có thể giết chết Tà Thiên?

Hứa Như Hải không chút do dự, trầm giọng nói:

- Ngươi yên tâm, hàng rào kia từ xưa đến nay không ai có thể đánh phá, Lưu Dương giết Tà Thiên, ngươi đánh bại Lưu Dương, chính hợp binh pháp tránh chỗ mạnh đánh chỗ yếu, có thể đạt được võ đạo chi tâm cường đại!

- Gia gia, ngài thấy sao?

- Đứa ngốc, trước mặt mỗi người đều có rất nhiều con đường, ngươi không nhất định phải chọn đường thẳng.

Hứa Bá Thiên hòa ái cười một tiếng, ân cần dạy bảo nói:

- Mỗi đại lộ đều có thể tới thẳng bờ bên kia, ngươi càng xoắn xuýt, cách bờ bên kia càng xa. Ta tin tưởng thực lực của ngươi, nhưng Tà Thiên kẻ này tà dị vô cùng, Sát Tu không giống Sát Tu, đều này khiến ta cảm thấy bất ổn, đây mới là nguyên nhân ta tương kế tựu kế, đồng ý Lưu Dương ra sân.

Hứa Triển Đường nghe vậy, trầm mặc nửa ngày, sau đó đắng chát cười nói:

- Nói thật, ta thực sự muốn giao thủ với Tà Thiên, đáng tiếc, việc ta đáp ứng không cách nào hoàn thành.

- Ha ha, ngươi đồng ý với hắn chuyện gì?

Hứa Bá Thiên cười hỏi.

- Nếu ta thua, thưởng cho hắn Cửu Chuyển Đại Hoàn.

Lời còn chưa dứt, một tiếng sấm nổ chưa từng có, nổ vang trên không Diễn Võ Đường, trực tiếp lật tung nóc phòng Diễn Võ Đường!

Thanh âm này, cũng vang lên trên sân đấu võ, tốc độ của Cung lão chậm rãi, lão thái giám quay lại, Lưu Dương sắp vặn gãy cổ tay Tà Thiên cũng ngừng lại.

Ngay khi toàn bộ thiên địa bị lôi đình oanh tạch, trong nháy mắt Tà Thiên động.

Hắn dùng thân thể của mình, tiếp nhận chín chiêu của Lưu Dương, chín chiêu này, ban cho hắn toàn lực nhất kích, tương đương với võ giả Nội Khí cảnh tầng hai.

Nhất kích chi lực này kết hợp với chiêu thức bá khí nhất trong Hám Thiên Hùng Địa Chưởng, đánh về phía đầu Lưu Dương.

Hiên Thiên!

Một cái đầu lâu phóng lên tận trời, dường như bởi vì làm màu quá mức mà bị sét đánh bay.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)