Rầm!
Một tiếng vang thật lớn, nộ chưởng thanh sắc đánh Tà Thiên bay hơn mười trượng, hóa thành hư không.
Sắc mặt Tà Thiên nhất thời đỏ thẫm, ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm máu tươi sau lại chuyển thành trắng bệch, nhưng trong mắt hắn vô cùng tỉnh táo.
Hắn không thể không tỉnh táo, bởi vì hắn sắp rơi xuống lôi đài.
Ngay khi tám thành thân thể rơi ra bên ngoài lôi đài, Tà Thiên bỗng nhiên nghiêng người, mặt hướng lôi đài, ngón trỏ tay phải như thiểm điện cắm vào Đá Hoa Cương của lôi đài!
Đảo vị!
Cả người hắn dựa vào ngón tay cắm ở trong Đá Hoa Cương, ngưng trệ nửa tức trên không trung.
Răng rắc!
Ngón trỏ bị lực lượng khổng lồ bẻ gãy, thân thể Tà Thiên tiếp tục rơi ra bên ngoài.
Thập Bát Đoạn Cẩm!
Toàn bộ hai ngàn cân lực đạo cùng da thịt gân mạch trên ngón trỏ một mực cố định hắn bên bờ lôi đài, giống như Vô Trần Tự trong hậu viên, như khối Vô Trần Thạch từ xưa đến nay đều bất động.
Một chỉ này của Tà Thiên, trực tiếp cắm vào lòng của tất cả mọi người, không ai dám nói chuyện, hô hấp, thậm chí ngay cả lôi minh gào thét thiên địa, giờ phút này đều nín thở, không dám phách lối.
Máu tươi, theo khóe miệng tụ vào nước đọng, Tà Thiên nhìn xem bóng trong nước, phát hiện hai con ngươi đỏ hồng, hắn ngẫm lại, hô hấp một tức, huyết hồng trong mắt biến mất hầu như không còn, sau đó bò lên lôi đài, nhặt lên y phục trên mặt đất, kéo xuống một miếng vải, băng bó ngón trỏ.
Trong cả quá trình, Lưu Dương đều không xuất thủ.
Lôi cũng không dám oanh minh, hắn làm sao dám xuất thủ?
Dù cho lôi đình gào thét, hắn cũng sẽ không ra tay, bời vì mưa to tưới trên mặt hắn, nhưng cũng không thể rút đi hồng nhiệt trên mặt hắn.
Hắn nói mạnh miệng, tuy nhiên hắn dám chắc chắn, chỉ có đại nhân vật trên đài trọng tài biết điểm ấy, nhưng hắn cao ngạo tâm lại cho rằng, ánh mắt tất cả mọi người giờ phút này đều tập trung trên người hắn, cười nhạo hắn.
Ba chiêu đã qua, Tà Thiên bại? Nhận thua? Chết?
Đều không có, đối thủ của hắn, còn êm đẹp địa đứng trước mặt hắn.
Một tát này, thực sự đau quá, không chỉ có đánh trên mặt hắn, càng hóa thành 5 cây cương đao, cắm vào lòng hắn.
Hắn đau nhức!
Hắn bởi vì đau nhức mà sinh giận!
Giận mà sinh hung!
Ngay lúc hắn chuẩn bị lại lần nữa ra tay, giống như một màn mười tức trước, trên lôi đài lại có một cánh tay cao giơ lên, một ngón trỏ không cách nào uốn lượn ngón trỏ hướng lên trên, khí thế trùng thiên!
- Một chiêu.
Một chiêu?
Nếu đã biết là ba chiêu, là sao còn muốn nói một chiêu đến nhục nhã ta!
- Chết đi!
Hai mắt Lưu Dương nháy mắt huyết hồng, tất cả nội khí trong thể nội nổ tung,vô số giọt mưa trùng kích quanh thân hắn hai thước, hóa thành xuyên tim chi châm, bắn về phía bốn phương tám hướng!
Đồng tử Tà Thiên hơi co lại, không cần nghĩ ngợi hướng mãnh liệt lui, hắn biết, bất kỳ một giọt nước mưa nào cũng có thể xuyên thủng thân thể trông như cường đại của hắn!
Nhưng phía sau hắn hơn mười trượng chính là bên bờ lôi đài, hắn lại có thể thối lui đến phương nào?
Vừa lui tám bước, Tà Thiên nghĩ tới chỗ này, bởi vậy, tốc độ hắn lui lại dường như nháy mắt hỗn loạn, trong chớp nhoáng này, Vũ châm đập vào mặt!
Đồng tử Tà Thiên nháy mắt phóng đại, trong đồng tử đen nhánh, tràn đầy Vũ châm như sao.
Chẳng biết từ lúc nào, Cung lão đã đi tới dưới lôi đài, hắn không sử dụng nội khí ngăn cách màn mưa, dường như mượn nước mưa rét lạnh, lắng lại nội tâm khẩn trương của hắn.
Khẩn trương cái gì?
Nếu không thể tránh khỏi chiêu Bạo Vũ Lê Hoa Châm này của trùng kích quanh thân hai thước, sau một khắc, Tà Thiên sẽ bị bắn thành cái sàng.
Tiếng sấm chợt vang, mưa quét khắp nơi, trong thiên địa, từng tiếng hạc lệ trong trẻo vang lên, từ trên lôi đài vang lên, bay thẳng đỉnh đầu mây đen!
Tà Thiên hóa thân thành một Cửu Thiên Chi Hạc, nhưng trong mắt mỗi người, cũng không nhìn thấy Hạc Vũ cao quý biến ảo khôn lường, chỉ thấy được một đầu Long Thi Vân Bố Vũ.
Bọn họ sai rồi.
Đây chỉ là Long Hình Nhu Thân Thuật, Phong Hạc!
Hàng ngàn Vũ châm, cách Tà Thiên chưa đến ba thước, đúng lúc này, Tà Sát điên cuồng loạn động, khiến tầm nhìn của Tà Thiên yên tĩnh lại.
Trong cảnh tượng yên tĩnh đó, Tà Thiên thấy rõ phạm vi bao phủ của Vũ châm, thấy rõ vô số khe hở giữa Vũ châm.
Sau một khắc, bóng dáng Tà Thiên hư huyễn, vô cùng thuần thục thi triển Long Hình Nhu Thân Thuật, ảo tưởng ra vô số tàn ảnh, xuyên qua Vũ châm.
Cảnh tượng yên tính, như Lưu Ly sụp đổ vỡ vụn thành vô số mảnh vỡ, Tà Thiên lại nghe thấy tiếng sấm, tiếng mưa rơi, giống như một khắc kia chỉ là một giấc mộng, rất may mắn là, Tà Thiên nhớ kỹ giấc mộng này.
Sau cùng, thân hình Tà Thiên hư huyễn thi triển Long Hình Nhu Thân Thuật, nhanh chóng giẫm lên Hạc Vũ Cửu Thiên, đâm xuyên qua Vũ châm.
Một màn này, làm cho tất cả mọi người cảm thấy kinh hãi.
Bởi vì cảnh tượng này, quá đột ngột, vượt quá phạm vi nhận biết của mọi người.
Không ai nghĩ ra được tình cảnh này phát sinh như thế nào ngay cả Cung lão cũng không thấy rõ.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Triệu Diệp xoa xoa con mắt, cố nén cảm giác kinh hãi, nhíu mày hỏi.
Lão thái giám giật mình nửa ngày, đối mặt với sự nghi hoặc của Triệu Diệp, cúi đầu nói:
- Trong nháy mắt đó, Tà Thiên mềm như không xương, làm ra mười tám động tác, theo đó xuyên qua Bạo Vũ Lê Hoa Châm.
- Không bị thương?
Triệu Diệp tròng mắt đều muốn trừng ra ngoài.
Lão thái giám lắc đầu:
- Trúng mười tám chỗ.
- Ai, đáng tiếc, thất bại trong gang tấc!