Tà Thiên hơi hơi khom người, dưới y phục da thịt run rẩy dữ dội, tất cả nước mưa tụ thành một đoàn, nước mưa rít gào hóa thành Mãnh Hổ chi hình, theo sống lưng hắn nhảy ra, đánh tới phía Lưu Dương!
Một cái chắp tay dùng bảy thành nội khí!
Khom người dùng hai loại chiêu thức!
Chiến đấu chỉ vừa mới bắt đầu, phần lớn mọi người trên đài trọng tài đều sợ hãi đứng dậy, vô cùng hãi nhiên!
Quyền hổ gặp nhau, tiếng nổ tung không ngừng vang lên trong tiếng lôi đình, xuất hiện một tia dị hưởng, giống như âm thanh nện xuống cũng giống như đao thanh.
Nện trong lòng tất cả mọi người, chấn động! Bị đè nén!
Ánh mắt như được thắp đèn đuốc, trừng lớn! Há hốc!
Sau khi va chạm bất luận là ôm quyền hay là Mãnh Hổ, cuối cùng cũng kết thúc đoạn mạo hiểm giả này, lần nữa hợp ở trong màn mưa, chảy xuôi trên mặt đất, quay về số mệnh.
Khóe miệng Lưu Dương kéo ra vẻ tươi cười, tiến lên ba bước.
Khóe miệng Tà Thiên tràn ra một vệt máu, lùi lại ba bước.
Một người dùng bảy thành lực đạo, một người toàn lực ứng phó, thế lực ngang nhau lần đầu tiên giao phong, Tà Thiên bại hoàn toàn.
Tất cả mọi người trông thấy vết máu trên khóe miệng Tà Thiên, cho dù được nước mưa cọ rửa, vết máu vẫn vô cùng chướng mắt, dường như vết máu này, cũng là đạo tuyến kia nằm ngang trước mặt Tà Thiên, không thể vượt qua.
Triệu Diệp mắt nhìn lão thái giám, lão thái giám hiểu ý, xích lại gần rỉ tai nói:
- Chênh lệch quá lớn trong vòng mười chiêu, tất bại.
Ngực Cung lão co rút, phun ra một miệng trọc khí.
Hắn không thể quên chiều hôm qua, mười mấy vị gia chủ cùng nhau đến, nhà tranh nhỏ hắn ở, suýt nữa bị khí thế của những người này lật tung.
Lúc Lưu Hiểu Cử lấy ra phong thư mà Hứa Bá Thiên gửi đến đồng thời lấy toàn bộ danh sách báo danh, đối chiến, sau đó yên lặng rời khỏi nhà tranh nhỏ.
Thực ra hắn rất muốn nói với những người này một câu, các ngươi không cần dùng thủ đoạn, Tà Thiên cũng không thể chiến thắng võ giả Nội Khí cảnh tầng hai, các ngươi cứ yên tâm đi.
Không có ích gì đâu... đứng ở cửa, nhìn từng gương mặt trong nhà tranh nhỏ, hắn biết một điều, trên mặt những người này không phải là vẻ ngưng trọng, mà là lòng đố kị.
Đố kỵ cái gì?
Tiểu Tiên Thiên.
Tuổi tác đã lớn, còn ghen ghét một tiểu hài tử mười hai tuổi?
Cung lão cười, cười những người này vô sỉ, Cung lão giận, giận những người này bỉ ổi!
Nhìn Tà Thiên trên lôi đài rút lui ba bước, khóe miệng chảy máu, ý nghĩ trong lòng Cung lão càng ngày càng ngưng thực, bỗng nhiên, trong đầu hắn hiện ra một khuôn mặt, gương mặt này, đã lâu không gọi hắn một tiếng gia gia.
Trên lôi đài, một tay duỗi ra hướng lên trời, sau đó dựng thẳng ba ngón.
- Ba chiêu.
Hai chữ mạnh mẽ thốt lên, phun ra khỏi miệng Lưu Dương, xuyên qua màn mưa, nện vào trong tai của tất cả mọi người.
Tà Thiên không trả lời, ngẩng đầu nhìn trời, cởi trang phục màu đen trên người xuống.
Hắn có tiền, lại không biết dùng như thế nào, nếu như hắn biết vải bông so với tơ lụa càng hút nước thì hắn sẽ không mặc một bộ y phục như thế, sẽ mặt y phục tơ tằm như Lưu Dương để luận võ.
Y phục nặng nề, đã khiến hắn vướng víu, cho nên hắn nhất định phải cởi xuống.
Khi thân thể hắn có vô số vết sẹo lộ ra ngoài, đám mây đen trên bầu trời, trong nháy mắt rơi xuống từng đạo sấm sét, bổ vào trong lòng tất cả mọi người.
Mọi người ở đây chấn kinh trước thân thể đầy vết sẹo kia, Tà Thiên nghiêm túc trả lời Lưu Dương.
- Ba chiêu, ngươi không giết chết được ta.
Dường như sợ Lưu Dương không tin, hắn lại bổ sung:
- Ta nói thật.
Trả lời Tà Thiên, là nộ chưởng giáng xuống phân màn mưa thành hai.
- Chiêu thứ nhất!
Toái Thạch Linh U Chưởng!
Nén giận tung ra cự chưởng, ngăn không được dư luận xôn xao, trên sân đấu võ, màn mưa giữa hai người biến thành một đạo Vũ Tiễn hình mũi khoan, cự chưởng đầu tiên được tung ra!
Tà Thiên phải đối mặt, có lẽ cũng là đạo Vũ Tiễn này.
Nhưng vô số giọt nước tạo thành Vũ Tiễn, dường như đều hóa thành sát ý của Lưu Dương, trước khi Vũ Tiễn đập vào mặt Tà Thiên đập lại khiến hắn nổi lên nộ sát chi khí nghẹt thở!
- Một chiêu ba thức, khá lắm!
Lưu Hiểu Cử nhịn không được vỗ tay khen hay, vừa dứt lời, nghe thấy Chu Bác Nhiên lạnh lùng mỉa mai:
- Rõ ràng là ba chiêu Toái Thạch Linh U Chưởng hợp lại mà đánh chi, còn không biết xấu hổ nói một chiêu ba thức, thật mẹ nó không biết xấu hổ!
Lưu Hiểu Cử tức giận đến sắc mặt trắng bệch, lại bất lực phản bác, bởi vì Chu Bác Nhiên nói không sai, chiêu này của Lưu Dương cũng là ba chiêu Linh u chưởng hợp kích mà ra, nhìn qua giống như là một chiêu ba thức, thực là tuần tự có ba chiêu khác nhau.
- Hừ, cho dù là ba chiêu thì như thế nào?
Đôi mắt Lưu Hiểu Cử đảo một vòng, cười lạnh nói:
- Toái Thạch Linh U Chưởng là đỉnh pháp công gia Nội khí cảnh bất truyền của Lưu gia, Chu Bác Nhiên, thay tiểu tử kia nhặt xác đi!
Sát khí, Vũ Tiễn, cự chưởng, theo nhau mà tới.
Không cách nào đối mặt, Tà Thiên chỉ có lui.
Hắn lui đến chật vật, giống như Chu Triêu Dương lần đầu cùng hắn ra sân luận võ, mỗi một bước chân đều nặng nề mà rơi trên mặt đất, một chân so một chân càng nặng hơn, nước đọng cao hai tấc, như một đóa hoa sen, đóa này cao hơn đóa khác….
Thức thứ tư Hỗn Nguyên Thung, Liên Thuyết!
Nộ sát chi khí vô hình, từng đóa hoa sen, sát khí khiến người ta ngạt thở, hoa sen bị đóa hoa nở rộ bay lên không trung nháy mắt chia cắt thành mười mấy phần, mặc dù sát khí cuối cùng vẫn nhắm thẳng về phía thân thể Tà Thiên nhưng không còn là sát khí có thể khiến người ta bị thương, mà chỉ là cơn gió nhẹ đập vào mặt.
Trong màn mưa, mái tóc dài của Tà Thiên điên cuồng bay trong đó, hắn lùi lại hai bước, nhìn Vũ Tiễn thô to, rơi trên đóa hoa sen thứ nhất….
Ngay sau đó là đóa thứ hai, thứ ba, thứ tư.
Vũ Tiễn trực tiếp đánh úp về phía bụng của Tà Thiên, xẹt qua mười mấy đóa hoa sen dựng thành bậc thang nước, sượt qua đầu Tà Thiên bay về phía giữa không trung.
Đối mặt với một màn vô cùng quỷ dị này tất cả mọi người không cảm thấy quỷ dị, bọn họ rất rõ ràng tại sao Vũ Tiễn lại đánh lệch ra.
Bời vì mười mấy đóa hoa sen dần dần lên cao, dựng lên một chiếc thang lên trời, Vũ Tiễn cũng giống như hoa sen, theo cái thang uốn lượn hướng lên, hét lớn một tiếng, thoát khỏi cự chưởng thúc đẩy, dung nhập vào trong màn mưa.
Mặc dù biết nguyên nhân, tình cảnh này, cũng khiến tất cả mọi người ngây ngốc.
Lưu Hiểu Cử cứng mặt, Chu Bác Nhiên quên ngậm miệng lại, hai mắt Cung lão phát sáng, Triệu Diệp nhịn không được đứng dậy đi đến đài trọng tài xem tình cảnh này, một màn này so với đám thị nữ nhảy múa trong cung còn đẹp mắt hơn rất nhiều.
Nơi xa trong màn mưa, một hòa thượng áo đen hơi hơi ngửa đầu, nhìn đạo Vũ Tiễn tụ vào màn mưa, đáy mắt như vực sâu xuất hiện một tia gợn sóng.