Ngày thứ ba luận võ, gió lạnh rít gào, mưa lớn.
Lôi đình thịnh nộ cũng không thể ngăn cản trận chiến đấu này.
Lão thái giám làm việc rất nghiêm túc, trải qua thủ đoạn của hắn, chuyện Tà Thiên trở thành Tiểu Tiên Thiên truyền khắp toàn bộ Đế Đô.
Cho nên, vô số người xem bởi vì Tà Thiên mà đến, tất cả trưởng lão cùng đại nhân vật của thế gia bởi vì Tà Thiên mà đến, làm Cung lão ở trong mưa to đờ đẫn đứng dậy, chuẩn bị tuyên bố trận đấu bắt đầu, hắn nhìn thấy một tòa Ngọc Liễn vàng rực, ngay trong Lôi Vũ tiếp cận sân đấu võ, sau đó ngậm miệng lại.
Hoàng Đế tới.
- Hôm nay sắc trời không tốt, đừng bận tâm đến trẫm, các ngươi tùy ý.
Triệu Diệp nhìn thiếu niên gầy yếu trên lôi đài, giống như Định Hải Thần Châm trong Nộ hải, trong lòng có chút vui vẻ, sau khi đạp vào đài trọng tài, hắn quét mắt nhìn đám người đang trợn mắt hốc mồm quỳ xuống, mỉm cười nói:
- Việc quan trọng như thế, Đại Tư Mã cùng Thượng Tướng Quân thế mà không tới sao?
Một trưởng lão của Hứa gia tới trước, bẩm báo nói:
- Khởi bẩm hoàng thượng, Sở Quốc rục rịch, Đại Tư Mã cùng Thượng Tướng Quân đang ở Binh Bộ thương thảo luận quân quốc đại sự, mong hoàng thượng chuộc tội!
Triệu Diệp cười ha ha, ngồi trên Long tiễn mà lão thái giám vừa bố trí:
- Thay trẫm phân ưu, vì nước xuất lực, có tội gì, đều bình thân đi. Cung Thành An, trẫm nghe nói Đại Tống ta có thiếu niên thiên tài nhất phi trùng thiên, hôm nay chỉ là đến tham gia náo nhiệt, tất cả công việc không cần thông báo, ngươi xem đó mà làm.
Cung Thành An nghe vậy, dập đầu tạ ơn, mặt không thay đổi nhìn lôi đài, ánh mắt phức tạp quét mắt nhìn Tà Thiên không nhúc nhích trong mưa gió, lạnh lùng tuyên bố:
- Ngày thứ ba luận võ, bắt đầu!
Tiểu Mã ca trong mưa gió, ở một khắc cuối cùng đuổi tới nơi đặt cược, hắn không kịp lau nước mưa trên mặt, kéo cổ họng tung hô:
- Bốn trăm linh hai Hoàng Kim, đặt Tà Thiên!
Nói xong, trong lòng hắn căng thẳng, vội vàng quay đầu nhìn về phía Cổ lão bản đang suy nghĩ xuất thần, cười nịnh nói:
- Lão bản đại gia, đặt Tà Thiên chứ?
- Đặt!
Cổ Lão Bản không chút do dự nói, sau đó hắn cười:
- Đại gia đánh bạc mấy chục năm, lần này đặt thích nhất!
Trần Cần kinh ngạc nhìn Tà Thiên xuất thần trên lôi đài, trong mắt hắn, Tà Thiên dường như không phát sinh bất kỳ biến hóa nào, vẫn là thiếu niên cổ tịch trên Ám Lam Sơn niên, võ dũng thiếu niên rời khỏi Dương Sóc Thành, thiếu niên bi thường rời khỏi sân đấu võ.
Thật sự không thay đổi gì? Hắn rất tự nhiên lắc đầu.
Võ giả cầm đao ở Ám Lam Sơn, Đao Kiếm Song Tuyệt, Chu Triêu Dương.
Ngắn ngủi hai tháng, đối thủ của Tà Thiên càng ngày càng cường đại, đến hôm nay, thậm chí muốn khiêu chiến Lưu Dương đại biểu cho hồng tuyến không thể vượt qua.
Lưu Dương, năm nay gần mười tám, Nội Khí cảnh tầng hai, cùng Hứa Triển Đường, Chu Triêu Dương xưng là Tam kiệt Biện Lương, tu vi so với Tà Thiên, cao hơn quá nhiều! Còn cao hơn trời!
Trần Cần chậm rãi ngước cổ nhìn lên trời, mãi cho đến khi phần gáy đau nhức, mới dừng lại.
Trong mắt của hắn, xuất hiện một Sồ Ưng vật lộn trong mưa gió, Sồ Ưng này, cũng là Tà Thiên giẫm lên vô số người, mà đỉnh đầu Sồ Ưng sấm sét vang dội, chính là hồng tuyến mà Man Lực cảnh không thể vượt qua.
Hoặc là xuyên qua tầng mây nhìn mặt trời rực rỡ mới mọc, hoặc là, bị sét đánh hồn bay phách tán, hắn dường như nhìn thấy được kết cục của Sồ Ưng, sắc mặt ảm đạm.
- Ta và ngươi không quen biết như vậy, cách lão tử xa một chút!
Chu Bác Nhiên nhíu mày chỉ gia chủ Lưu gia Lưu Hiểu Cử quát.
Lưu Hiểu Cử híp mắt lại, cười lạnh nói:
- Chu Bác Nhiên, không đến mức như vậy chứ, dù nói thế nào, ngươi và ta cũng là thân gia.
- Ta nhổ vào!
Chu Bác Nhiên khinh thường cười một tiến:
- Lên hợp tất cả thế gia bức Cung lão thoái vị, xuyên tạc trình tự luận võ, lão tử làm sao có thể có thân gia vô sỉ như ngươi! Yên tâm, cho dù nhi tử ta một đời sống độc thân, cũng sẽ không cưới khuê nữ nhà ngươi, miễn cho tương lai đỉnh đầu xanh biếc dạt dào!
- Ngươi!
Lưu Hiểu Cử đen mặt, quay đầu nhìn Triệu Diệp, lúc này mới chỉ Chu Bác Nhiên nhỏ giọng mắng:
- Tà Thiên rốt cuộc cho ngươi lợi ích gì, hội nghị hôm qua ngươi liên tục bảo vệ hắn, đừng quên, nhi tử của ngươi thiếu chút nữa hủy ở trên tay Tà Thiên đấy.
- Lão tử cũng chỉ là cầu công đạo, không thẹn với lương tâm!
Lưu Dương chậm rãi đi lên lôi đài.
Toàn thân không dính mua.
Tà Thiên ngẩng đầu mắt nhìn Lưu Dương, hai con ngươi nhói nhói.
So với hôm qua, Lưu Dương biến hóa rất nhiều, trên mặt hắn không còn nụ cười lạnh kiệt ngạo cười kia, mặc dù trong mắt có vẻ khinh thường nhưng khi ánh mắt rơi vào Tà Thiên, khinh miệt biến mất không còn tăm tích.
Bất kỳ một nhân vật nào đạt được Tiểu Tiên Thiên, đều không phải là nhân vật hắn có thể khinh thị.
Nhưng mà như vậy thì thế nào?
Cho dù là Tiểu Tiên Thiên, vẫn không cách nào vượt qua đường tuyến kia!
Trong lòng Lưu Dương không có ghen ghét, không có oán phẫn, chỉ có cuồng nhiệt cùng hưng phấn, hắn không thể thành Tiểu Tiên Thiên, lại có thể ở hôm nay, trước mặt tất cả mọi người ở Biện Lương Thành, thân thủ chém giết một tuyệt thế thiên tài tiểu Tiên Thiên cảnh giới!
Điều này, là vinh diệu lớn nhất đời này! Cũng là đại cơ duyên lớn nhất!
Giết Tà Thiên, võ đạo chi tâm của hắn đột nhiên tăng mạnh, vượt qua Hứa Triển Đường, thậm chí có thể vượt qua Sở Quốc Lý Kiếm, trở thành đệ nhất thiên tài chân chân chính chính của Uyển Châu!
Lưu Dương thể nội máu tươi đã sôi trào, thiêu đến hắn chiến ý dạt dào!
- Nhớ kỹ ta lời nói.
- Lưu Dương rực rỡ cười, đưa tay chỉ Tà Thiên, gằn từng chữ:
- Ta sẽ không vũ nhục ngươi, nhưng ta sẽ đích thân cắt đầu ngươi, vĩnh thế lưu niệm!
- Hành lễ!
Thanh âm của Trọng tài vang lên!
Lưu Dương tùy ý ôm quyền, Tà Thiên hơi hơi khom người.
Không cần trọng tài nói câu tiếp theo, trận chiến đấu bắt đầu ở giờ khắc hành lễ này!
Trong màn mưa Ùn ùn kéo đến.
Trong màn mưa hai người song quyền chắp bái, khí thế như hổ vọt khe núi.
Song quyền đâm tới hổ tâm, Mãnh Hổ uy mãnh rít gào thương sinh!
Chỉ hành lễ, Lưu Dương ôm quyền cũng điều động bảy phần nội khí, khống chế nước mưa huyễn hóa thành ôm quyền to lớn, đánh về phía Tà Thiên!