Vạn Cổ Tà Đế

Chương 108: Ngũ chiến định thiên – tam chiến (thượng) (2)

Chương Trước Chương Tiếp

- Ha ha ha ha! Ngươi ấy à…

Triệu Diệp cất tiếng cười to, chỉ lão thái giám cười mắng:

- Uổng cho ngươi còn là Tiên Thiên cảnh, ngay cả cái này cũng nhìn không ra, trẫm dám khẳng định, kẻ này chắc chắn đã đạt tới Tiểu Tiên Thiên!

Lão thái giám ngẫm lại, bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ, trên mặt nhất thời hiện ra vẻ vô cùng sùng bái nhanh chóng quỳ rạp xuống đất, vô cùng nịnh hót nói:

- Hoàng thượng Thánh Minh, coi như chân không ra cung, cũng có thể biết rõ ngàn dặm sự tình, lão nô bội phục sát đất!

- Không nghĩ tới kẻ này thế mà có thể đạt tới Tiểu Tiên Thiên, trong thiên hạ, lại thêm một cao thủ Tiên Thiên cảnh rồi, ha ha....

Lão thái giám tâng bốc không ra sao, ở phương diện tu luyện hắn am hiểu nhất khiến Hoàng Đế xuất tẫn danh tiếng, nhất thời, Triệu Diệp mừng rỡ đến không ngậm miệng được, cười cười, hắn thì cười không nổi.

- Hoàng thượng, ngài…

Lão thái giám thấy thế, tâm lý co lại, nhanh chóng lên tiếng hỏi thăm.

Triệu Diệp đi qua đi lại, suy nghĩ thật lâu, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía lão thái giám, nhíu mày hỏi:

- Việc này bao nhiêu người biết được?

- Khởi bẩm hoàng thượng, không hơn ba người, Cung Thành An, Chu Bác Nhiên, còn có Kiêu Kỵ Tướng Quân Hứa Triển Đường!

- Ba người, không đủ …

Ánh mắt Triệu Diệp ánh mắt lấp lóe, nỉ non nói:

- Ngươi lập tức truyền việc này ra ngoài, phải để tất cả thế gia ở Biện Lương Thành biết việc này! Còn có, tra rõ thân phận kẻ này.

- Tuân chỉ!

Lòng Đế Vương, sâu như biển.

Lão thái giám liên phục tùy tùng Triệu Diệp nhiều năm, cũng không hiểu hết toàn bộ kế hoạch của Triệu Diệp, nhưng mà hắn rõ ràng một chuyện Biện Lương Thành, tối nay không ai có thể chìm vào giấc ngủ.

Thời gian trôi qua rất nhanh.

Lúc Chu Triêu Dương lần thứ tư nằm xuống hắn nỗ lực giơ tay lên, nghiêm túc ngăn cản Tà Thiên muốn chữa thương cho mình, thở gấp, hắn cố nén rung động, nhẹ giọng hỏi:

- Ngươi là Tiểu Tiên Thiên?

- Cái gì gọi là Tiểu Tiên Thiên?

Chu Triêu Dương khẽ giật mình, thấy Tà Thiên không giống làm bộ, lúc này mới giải thích nói:

- Trận chiến ngày hôm nay, cánh tay phải trật khớp, vẫn còn có thể sử dụng một chiêu thức tinh diệu kia, võ giả có thể hoàn toàn chưởng khống thân thể, chính là Tiểu Tiên Thiên cảnh giới.

Tà Thiên lắc đầu:

- Đây chỉ là một môn công pháp, ta không hiểu cái gì gọi là Tiểu Tiên Thiên.

- Sư phụ ngươi không nói với ngươi sao?

Chu Triêu Dương không tin.

Tà Thiên trầm mặc nửa ngày:

- Ta không có sư phụ, hoặc là nói, sư phụ ta rất nhiều.

- Là sao?

- Mãnh thú trên Ám Lam Sơn, thợ săn, cường đạo hành lang Hà Tây, Trịnh Xuân, Dương Cường Vũ, còn có ngươi, đều xem như sư phụ ta.

Chu Triêu Dương hiểu rõ, có lẽ chính là bởi vì Tà Thiên sư phụ rất nhiều, phương thức chiến đấu của hắn mới tà dị như thế, nói một cách khác, Tà Thiên một thân bản lĩnh, gần như đều từ trong đánh giết đi ra, không biết sao, lòng Chu Triêu Dương xúc động một cái, trầm mặc thật lâu, nhẹ nói nói:

- Ngày mai luận võ, từ bỏ đi.

Tà Thiên cười, tính toán bản thân còn có mười bảy ngày có thể sống, hắn trả lời:

- Dù là cách tử vong chỉ một chớp mắt, ta cũng sẽ không buông tha.

- Ngày mai đối thủ của ngươi, là Lưu Dương Nội Khí cảnh tầng hai.

Chu Triêu Dương cuối cùng nhịn không được, nói ra rất nhiều sách lược mà thế gia thảo luận nửa ngày thấy Tà Thiên không có phản ứng, hắn gấp gáp nói:

- Chẳng lẽ ngươi thật không biết Nội Khí cảnh tầng hai, là bình chướng mà Man Lực cảnh không thể vượt qua được?

Tà Thiên sững sờ, gật gật đầu:

- Không biết.

- Cái này, đây là kiến thức mà mọi người trong giang hồ đều biết!

Chu Triêu Dương như gặp quỷ:

- Nội Khí cảnh tầng hai, đả thông hai đầu chính kinh, nội khí tuần hoàn không ngừng, dù cho ngươi dùng chiêu kia hôm nay cũng vô dụng! Phá không phòng!

Tà Thiên yên lặng thật lâu, mới nói:

- Thì ra là thế.

- Cái gì mà thì ra là thế chứ?

Chu Triêu Dương còn kích động hơn Tà Thiên, vụt một tiếng đứng lên, khoa tay múa chân nói:

- Bởi vì ngươi báo danh, tất cả thiên tài Nội Khí cảnh Biện Lương Thành đều xem ngươi là tâm ma, chỉ muốn giết ngươi, võ đạo chi tâm của bọn họ sẽ đột nhiên tăng mạnh! Tà Thiên, đây là tử lộ!

Nghe Chu Triêu Dương nói vậy, Tà Thiên không có bao nhiêu chấn kinh, Ám Lam Sơn, hành lang Hà Tây mỗi một con đường hắn đều, gần như đều là tử lộ, ở trên con đường này, hắn có thể sợ hãi có thể hoảng sợ, nhưng tuyệt đối sẽ không lùi bước.

Dũng cảm tiến tới, cũng là võ đạo chi tâm của hắn.

Cho nên, mặc dù biết sự khủng bố của Nội Khí cảnh tầng hai, Tà Thiên còn có tâm tư nhìn bầu trời đầy sao:

- Võ đạo chi tâm đó có thể bị ngăn cản không?

Chu Triêu Dương mặc cho Tà Thiên lấy tay che mặt mình.

Cánh tay này khiếm hắn cảm nhận được tra tấn trước đó chưa từng có, tuy nhiên lúc cùng Tà Thiên đối chiến có thể xưng là biến thái nhưng mình tiến bộ phi phàm, hắn cũng có thể tránh thì tránh.

Hiện tại, hắn không muốn tránh.

Bởi vì hắn biết, Tà Thiên không lựa chọn lùi bước ở trước mặt rãnh trời trước mặt lựa chọn lùi bước, bởi vì hắn biết, trong đối chiến, Tà Thiên cũng đang nhanh chóng tiến bộ.

Chưa nói tới bao nhiêu cảm tình, nhưng Chu Triêu Dương luôn cảm thấy, chính mình cần phải vì Tà Thiên mà kiên trì làm chút gì.

Sắc trời vừa sáng, Chu Triêu Dương một lần cuối cùng mất đi khí lực ngã trên mặt đất, hắn nỗ lực chống đầu, nhìn lấy bóng lưng thẳng tắp của Tà Thiên, biến mất sau màn cửa vẽ hình xúc xắc.

Vận mệnh Tà Thiên lần này đi, giống như xúc xắc vĩnh viễn không bao giờ chuyển động, điểm số đã sớm xác định.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️