Yêu Triền Thập Vạn Quán, Kỵ Hạc Hạ Dương Châu.
Nói đúng là sau khi có tư bản làm hậu thuẫb, lấy tốc độ nhanh nhất đến Dương Châu.
Hàm nghĩa trong đó người Tống đều hiểu, ở Dương Châu thành phía Nam xa xa của Tống Quốc, là một toàn thành phồn hoa nhất Tống Quốc trừ Biện Lương, dùng một câu đơn giản để hình dung nó, cũng khiến người ta vui đến quên cả trời đất, giống như đặt mình vào Thiên Đường.
Cho nên, một chiêu trong Hạc Vũ Cửu Thiên đã dùng toàn bộ lực đạo hợp ở một điểm tất sát, danh ứng với thực.
Nhưng Cung lão cùng Chu Bác Nhiên hoàn toàn coi nhẹ một chiêu tinh diệu này, trong mắt bọn họ, chỉ có cánh tay đang du động của Tà Thiên.
Tiểu Tiên Thiên, võ giả hoàn toàn có thể chưởng khống thân thể mình, giống như Tà Thiên vừa rồi như vậy, dưới tình huống cánh tay trật khớp, vẫn có thể khống chế tay gãy.
Tà Thiên, đã đạt được Tiểu Tiên Thiên.
Có thể mắt thấy mới là thật, hai vị đại nhân vật võ lâm Tống Quốc cũng không thể tin được câu nói này, bởi vì mặc dù bọn hắn tu luyện tới Nội Khí cảnh tầng tám, tầng chín, đều không đạt tới loại cảnh giới này, nhưng bởi vì hắn biết, thành Tiểu Tiên Thiên, so thành với Tiên Thiên cảnh còn khó hơn.
Dương Cường Vũ bị Kỵ Hạc của Tà Thiên đưa tới Thiên Đường, nửa đường xuống hạc, ầm một tiếng ngã xuống đất ngất đi, Tà Thiên đứng thẳng người, trái tay vịn vai phải nhẹ nhàng lắc một cái, răng rắc một tiếng, cánh tay phải trở về hình dáng ban đầu.
Không đợi trọng tài tuyên bố kết quả, càng không nhìn Hứa thiếu gia ngây ra như phỗng, trong lòng hắn có chuyện, thậm chí tự mình cõng Cổ Lão Bản, một đường đi nhanh trở về Nhạc Cư Phường.
Qua thật lâu, trọng tài mới hồi phục tinh thần, nhìn về phía Cung lão, thấy Cung lão gật đầu, hắn mới hắng giọng, chấn động tuyên bố:
- Tà Thiên chiến thắng!
Bời vì sân đấu võ rất ít người, cho nên một tiếng này truyền đi rất xa, thậm chí hình thành vô số hồi âm, trên sân đấu võ trống trải lặp đi lặp lại giao hưởng, nổ tung lòng đám thiên tài Biện Lương Thành.
Đúng thế, cho tới bây giờ, bọn họ vẫn không tin Tà Thiên có thể đánh bại Nội Khí cảnh tầng một, nhưng Tà Thiên cứ như vậy một đường thế như chẻ tre, trước đánh bại Chu Triêu Dương, lại vượt biên mà chiến, đánh bại Dương Cường Vũ ngây ra như phỗng, lòng bọn họ cũng không khỏi nhấc lên sóng gió,
- Hừ, cũng thật sự có tài, khó trách cuồng vọng như thế!
Lưu Dương cười lạnh nói câu, kết quả phát hiện không ai phản ứng lại hắn, ngay cả Hứa Triển Đường luôn luôn không hợp hắn cũng đang trầm mặc, đành phải ra vẻ cao thâm địa lắc đầu, nhanh nhẹn đi đến lôi đài.
Hứa Triển Đường rất hiếm khi thất thần.
Bời vì quan tam đại, võ tam đại, hắn kiến thức rộng rãi, là thiếu gia trong đông đảo thiên tài, vừa nghĩ tới người đạt được ba chữ Tiểu Tiên Thiên kia.
Nói cách khác, hắn không phải bởi vì Tà Thiên đánh bại Nội Khí cảnh tầng một mà kinh ngạc, mà chính là bị Tà Thiên bày ra tiểu Tiên Thiên cảnh giới hù sợ.
Chính vì vậy, nội tâm của hắn chấn động càng lớn!
Hắn vẫn nhớ kỹ, nãi nãi khi hắn còn bé từng nói qua, như hắn có thể thành Tiểu Tiên Thiên, cái kia cho dù tổ, phụ hai thế hệ chết hết, hắn cũng có thể đẩy vinh quang của Hứa gia lên một tầng cao hơn.
Bời vì người đạt được Tiểu Tiên Thiên một khi đột phá tới Tiên Thiên cảnh, càng cường đại hơn!
Bời vì Hứa gia tu vi cao nhất là Hứa Bá Thiên, cũng chỉ có Nội Khí cảnh đại viên mãn!
Hứa Triển Đường không hoài nghi bản thân có thể đột phá Tiên Thiên cảnh, nhưng hắn có mộng tưởng, giấc mộng này cũng là trở thành Tiểu Tiên Thiên, trở thành võ giả Tiên Thiên cảnh cường đại.
Vì đạt được mục đích này, hắn thậm chí không tiếc chậm dần dần tăng cao tu vi, bởi vì hắn biết, tu vi càng cao, muốn thành Tiểu Tiên Thiên thì càng khó.
Nhưng không chờ hắn đạt tới cảnh giới này, Biện Lương Thành vèo một tiếng xuất hiện một người, người này so với hắn tu vi thấp, tuổi tác còn nhỏ hơn hắn, càng chưa nói tới thân phận, phàm nhân cứ như vậy, so với hắn còn đạt tới Tiểu Tiên Thiên trước.
Người này, là Tà Thiên đã bị hắn chơi hai lần, giờ này khắc này, hắn không thể không thừa nhận, hắn cao ngạo đến mức ngay cả Sở Quốc Lý Kiếm cũng coi thường, Tà Thiên lại thông thuận đi vào.
Nguyên nhân? Rất đơn giản.
Thời điểm Lý Kiếm đạt được Tiểu Tiên Thiên, tu vi là Nội Khí cảnh tầng ba.
- Phù…
Hứa Triển Đường liên tục phun ra tiếng thở dài, sau đó theo thói quen nở nụ cười không xem ai ra gì, hắn nhìn Khâu Dương, cười nói:
- Đi, hồi phủ!
- Hứa thiếu gia, hôm nay ngài có trận đấu.
- Cho dù ta không ở đó, người nào dám thắng ta?
Khâu Dương nhìn Hứa Triển Đường bá khí rời đi, lại luôn cảm thấy chủ tử hôm nay có chút không đúng, dường như lòng trống trải không cảm nhậnđược bất kỳ vật gì, đột nhiên thêm một người, trĩu nặng.
Nhạc Cư Phường, sòng bạc Cổ thị.
Lão bản béo của Sòng bạc sau hai ngày đã một lần nữa trở về dáng người thon thả.
Bởi vì, Tà Thiên béo một chút.
Từ sau khi ở động sườn núi đột phá Man Lực cảnh tầng mười, Tà Thiên tchưa bao giờ nghĩ tới một vấn đề, nếu cây đại thụ trong cơ thể có thể đưa Nguyên Dương của mình thì làm sao không thể thu nạp Nguyên Dương của người khác chứ?
Mãi cho đến vừa rồi trên lôi đài, hắn phát hiện thể nội bỗng dưng thêm ra một sợi nội khí của Dương Cường Vũ, mới chợt tỉnh ngộ ra, dùng Cổ Lão Bản làm thí nghiệm, không hề xảy ra sai sót.
Hắn chấn kinh, bởi vì hắn mơ hồ hiểu rõ một chút, cây đại thụ bị hắn coi là chơi đùa, chí ít có thể phun ra nuốt vào hai thứ, một loại là Nguyên Dương, một loại khác, là nội khí.
Nôn, rất đơn giản, nuốt, rất đáng sợ.
Việc này thực sự quá rung động, Tà Thiên hiện tại còn không cách nào tỉ mỉ suy nghĩ vấn đề này, hắn ngồi ngay ngắn ở trên mặt ghế đá ngẩn người, ngay cả khi Tiểu Mã ca giấu món tiền khổng lồ trong lòng trở về cũng không phát giác ra.
Trong hoàng cung món tiền khổng lồ, Triệu Diệp vừa phê duyệt tấu chương, vừa nghe lão thái giám thuật lại chuyện xảy ra hai ngày ở sân đấu võ.
Kể xong chuyện của ngày đầu tiên, lão thái giám dừng lại, thấy Hoàng Đế không có động tĩnh gì, tâm lý cười thầm, lại bắt đầu nói chuyện phát sinh hôm nay.
- Hôm nay cùng Dương Cường Vũ quyết đấu, hai lần quyết đấu Tà Thiên đều rơi xuống hạ phong, nhìn qua đã biết hắn là lần đầu cùng Nội Khí cảnh giao thủ, có điều chiêu thứ ba, hắn đối mặt với Phong Lôi Chưởng không lùi mà tiến tới, cánh tay phải trật khớp, nhưng lúc này Tà Thiên thúc đẩy cánh tay phải, xuất một chiêu thức tinh diệu, đánh bại Dương Cường Vũ.
- Chiêu thức tinh diệu?
Triệu Diệp cười cười, đặt tấu chương sang một bên, cầm bút son chỉ lão thái giám, cười mắng:
- Ngay cả cao thủ Tiên Thiên cảnh như ngươi cũng cho rằng tinh diệu sao?
Lão thái giám khiêm tốn cười một tiếng, khom người nói:
- Bẩm bệ hạ, lão nô mấy chục năm qua, chưa bao giờ thấy qua chiêu thức tinh diệu như thế.
- Ồ?
Triệu Diệp hào hứng, nhíu mày:
- Tinh diệu pháp?
- Điểm tinh diệu nhất, chính là Tà Thiên dùng cánh tay phải trật khớp kia, xuất một chiêu này.
Triệu Diệp dường như cũng xây dựng cảnh tượng lão thái giám nói đến trong đầu, không tự chủ được khen:
- Chắc là dựa vào lực quán tính trật khớp trong tích hả? Trật khớp?
Lão thái giám vùi đầu rất thấp, có điều cho dù vùi vào trong đũng quần, hắn cũng biết hiện tại của Hoàng Đế có bao nhiêu đặc sắc!
- Tiểu Tiên Thiên!
Triệu Diệp Kinh ngạc đứng dậy, thất thần phun ra ba chữ!
Lão thái giám đột nhiên ngẩng đầu, đồng thời kinh ngạc nói: