Vạn Cổ Tà Đế

Chương 105: Ngũ chiến định thiên – nhị chiến (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Lời nói của Chu Bác Nhiên tuy thoải mái, kết quả sau khi về nhà một đêm không ngủ, lẻ loi trơ trọi ngồi trong thư phòng, chau mày, lo lắng Chu Triêu Dương thảm bại võ đạo chi tâm sẽ sụp đổ, một hồi thầm mắng Tà Thiên thủ đoạn độc ác, lão tử cũng chưa từng đánh Triêu Dương như vậy đâu.

- Lão gia, lão gia!

Lão tổng quản nhẹ nhàng đẩy cửa ra, một mặt hoảng sợ nói:

- Thiếu, thiếu gia trở về rồi.

- Ừm?

Chu Bác Nhiên thấy biểu cảm của lão tổng quản, lòng thắt chặt cả một vòng, trong nháy mắt hóa thân thành gió, không bao lâu nhìn thấy bảo bối nhi tử rũ cụp đầu, phờ phạc mà đi tới tiểu viện của mình.

- Tà Thiên Đáng chết.

Chu Bác Nhiên giận dữ, dưới chân một điểm, nhẹ nhàng rơi đến phía sau Chu Triêu Dương, đang muốn mở miệng an ủi, ai ngờ Chu Triêu Dương dường như phát giác ra, nhấc chân đá về phía sau một cái!

- Ách, là phụ thân sao.

Một cước này của hắn đương nhiên không có khả năng đá trúng Chu Bác Nhiên tu vi Nội Khí cảnh tầng tám, ngược lại bị Chu Bác Nhiên bắt lấy cổ chân, thấy là phụ thân của mình, Chu Triêu Dương ai thán một tiếng, thu hồi đùi phải, lại rủ đầu đáng thương đi về phía trước.

Chu Bác Nhiên sửng sốt.

Hắn thật sự không thể tin được, Chu Triêu Dương lại phát hiện ra mình, cũng dẫn đầu công kích một cước này.

Cảnh tượng bấy trung bất hiếu như thế, lão tổng quản thiếu chút nữa hoảng sợ ngất đi, nhanh tiến lên an ủi:

- Lão gia, thiếu gia thất hồn lạc phách, tâm thần bất định, chắc chắn là vô ý thức.

- Tâm thần bất định.

Chu Bác Nhiên lặp lại một tiếng, ngơ ngác nhìn lão tổng quản, thì thào nói:

- Tâm thần bất định mà cũng có thể phát hiện ra ta, còn có thể đá ra một cước này, hắn, hắn là nhi tử ta sao.

Lão gia muốn đại Nghĩa diệt Thân sao? Tròng mắt Lão tổng quản đảo quanh, ầm một tiếng quỳ xuống, đang chuẩn bị dùng hết lực khí toàn thân kêu khóc cầu tình, không ngờ Chu Bác Nhiên lại đuổi theo nhi tử, cười to nói:

- Bảo bối nhi tử của ta! Ha ha!

- Phụ thân, ngươi đừng hỏi, ta chỉ muốn một giấc.

Hai mắt Chu Triêu Dương có chút ngốc trệ, nằm trên giường, vẻ mặt như đưa đám nói:

- Còn có, hôm nay ta không định rời giường, nếu buổi chiều có người toàn thân toàn mùi nước tiểu gãy tay tới tìm ta cứ nói ta đi xa nhà, một năm sau trở về.

Chu Bác Nhiên nhướng mày, đang muốn răn dạy, nhưng nhớ tới một màn vừa rồi khiến hắn vô cùng kinh hỉ, lập tức nộ khí, cười tủm tỉm nói:

- Nhi tử ngoan, chỉ cần ngươi nói với phụ thân, ta sẽ truyền cho ngươi một môn đỉnh cấp công pháp, như thế nào?

Chu Triêu Dương hai mắt mang theo nước mắt, mẹ nó mặc cho ai bị Tà Thiên giày vò một đêm, đều không sợ bóng sợ gió, thần hồn nát thần tính được chứ? Nhưng thấy phụ thân không đạt mục đích không bỏ qua, hắn đành phải trả lời:

- Ta cùng Tà Thiên đối chiến một đêm, ừ, rất có tiến bộ, cho nên mới có thể phát hiện ra phụ thân.

- Quả nhiên là thế!

Chu Bác Nhiên vỗ tay tán thưởng, giống một màn kia trước đó, phụ tử hắn ngày thường cũng chơi không ít, mỗi lần Chu Triêu Dương đều bị dọa đến hồn bay lên trời, duy chỉ có ngây ngốc ở chỗ Tà Thiên một đêm, trở về đã có thể phát hiện, có thể không khiến hắn kỳ quái được sao?

- Xem ra là ta lo thừa rồi, ha ha!

Chu Bác Nhiên tỏ vẻ mừng rỡ, liên tiếp tiếp xúc cùng Tà Thiên, Chu Triêu Dương không chỉ có không đồi phế, ngược lại tiến bộ không nhỏ, điều này sao có thể khiến hắn không thoải mái được chứ?

Sau đó hắn tiến lên mấy bước, thay Chu Triêu Dương đắp kín mền, không ngờ trong lúc vô tình sờ nhẹ trước ngực nhi tử, Chu Triêu Dương nhất thời đau đến kêu rên liên hồi.

- Chuyện gì xảy ra?

Chu Bác Nhiên hoảng hốt, xé mở y phục Chu Triêu Dương, đã thấy trên da tất cả đều là quyền chưởng chi ấn màu đỏ, đau lòng vô cùng nói:

- Haizzz, đối chiến há có thể không bị thương, nhi tử đần của ta, thụ thương thì liệu thươn, chờ ta lấy một bình Nguyên Dương Đan.

- A! Đừng!

Chu Triêu Dương nằm trên giừng, nghe xong hai từ liệu thương cùng Nguyên Dương thiếu chút nữa sụp đổ, trong nháy mắt từ trên giường đánh đến dưới đất, hắn ôm chặt bắp đùi Chu Bác Nhiên, oa oa khóc lớn nói:

- Phụ thân, bỏ qua cho con của ngươi đi, ta bị Tà Thiên hành hạ một đêm, ta chịu không nổi rồi.

Chu Bác Nhiên kinh ngạc, chợt giận dữ:

- Nói nhảm gì đó! Ngươi thương tổn nhiều như thế, Tà Thiên người ta hảo tâm giúp ngươi trị liệu, ngươi còn không biết xấu hổ trách người khác? Đứng lên!

Chu Triêu Dương toàn thân run lên.

Nhanh chóng nhe răng nhếch miệng đứng lên, đang định tự thuật trải nghiệm đau đớn tối hôm qua, không ngờ Chu Bác Nhiên đen mặt phân phó nói:

- Thương thế của ngươi đã được Tà Thiên trị liệu qua, không nghiêm trọng lắm, ta lấy thuốc đến, nửa ngày sau có thể phục hồi như cũ, buổi tối tiếp tục đi đến chỗ Tà Thiên, nghe không!

Nói xong, Chu Bác Nhiên xoay người cười mờ ám rời đi, tâm nghĩ nhi tử theo Tà Thiên đối chiến, tốc độ tiến bộ không phải sẽ bau lên sao? Là đại hạnh của Chu gia ta!

Tròng mắt Chu Triêu Dương đảo quanh, ầm một tiếng ngã trên mặt đất, nhìn trần nhà, máy móc nuốt nước miếng.

Ngày thứ hai hiện trường luận võ Nội Khí cảnh, so với ngày đầu tiên còn vắng lặng hơn.

Những đại nhân vật thế gia hào môn đã nhìn thấu Tà Thiên, cho nên bọn họ cho rằng không cần thiết mất mặt xấu hổ, chỉ cần hậu bối phát huy trình độ bình thường, đủ để đánh bại Tà Thiên.

Cung lão nhìn một cái, phát hiện trừ mình, trọng tài trên đài xác thực không có có người khác, lúc này mới thở dài, chậm rãi ngồi xuống.

Hắn vừa ngồi xuống, chỉ nghe thấy một trận gió thổi lên trên trọng tài đài, vội vàng định nhãn nhìn lên, chính là gia chủ Chu gia đầu đầy mồ hôi, Chu Bác Nhiên.

- Ta nói Chu lão đệ, chuyện gì mà vội vàng như thế?

Cung lão lòng sinh nghi hoặc, cười ha hả hỏi.

Chu Bác Nhiên dùng tay quạt, vừa đáp:

- Ai, còn không phải cho trì hoãn trị thương của tiểu tử kia sao, nếu không, ta đã sớm đến xem Tà Thiên luận võ rồi!

Cung lão sững sờ, lại ngó ngó hai bên, phát hiện mình xác thực không hoa mắt, sau đó kinh ngạc hỏi:

- Thế nào, Chu gia chủ vẫn chưa yên tâm?

- Yên tâm cái gì?

- Ách.

Cung lão chỉ trọng tài đài trống rỗng, cười nói:

- Ngươi xem, người của Hứa gia Trịnh gia Lưu gia Dương gia, hôm nay đều không đến, cho nên lão phu cho rằng…

Chu Bác Nhiên quét mắt nhìn trọng tài đài trống rỗng, cười lạnh nói:

- Cả đám tự cho rằng mình ánh mắt cao minh, tuy nhiên ta cũng không cho rằng Tà Thiên có thể phá đường tuyến kia… Haizzz, kỳ quái, lại là Tà Thiên đấu đầu, là Dương Cường Vũ, Cung lão, ngươi nói Tà Thiên mấy chiêu có thể thắng?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️