Mặc dù Chu Triêu Dương không tính là cao thủ, nếu như Tà Thiên thật sự muốn đánh, kết quả cùng cuộc chiến mấy ngày trước không khác nhau quá nhiều, nhưng không thể không thừa nhận, Chu Triêu Dương xuất từ danh môn khiến Tà Thiên thu hoạch được rất nhiều.
Tà Thiên trưởng thành quả thực rất nhanh, riêng là những trải nghiệm ở Ám Lam Sơn cùng hành lang Hà Tây, càng làm cho hắn hiện ra hào quang óng ánh kinh người ở phương diện chiến đấu, nhưng những ánh sáng này có thể dùng một từ không dễ nghe để hình dung chính là côn đồ.
Giống như côn đồ, chính là phương thức chiến đấu mà Chu Triêu Dương biểu hiện ra ngoài, loại phương thức này không có gì lạ, ngăn nắp, quang minh chính đại, nhưng lại không mất đi sự linh hoạt đa dạng, có thể nói bao gồmg Vạn Tượng, chu đáo, chiến đấu trí tuệ.
Tà Thiên thu hoạch, chính là loại phương thức chiến đấu này, hắn biết rõ, bản thân côn đồ chiếm được chữ cơ, lại có chút không chính trực, gặp phải một võ giả bình thường còn tốt, nếu gặp phải võ giả danh môn thế gia chính thống bản thân có thể sẽ bại thật thê thảm.
Điểm này, thực ra hắn đã sớm ngộ ra, ở trên Ám Lam Sơn, mãnh thú lợi hại nhất vĩnh viễn là uy vũ hùng tráng, Lão Hổ khí vũ hiên ngang, cho dù Lão Hổ chết hết, cũng không tới phiên những con Sài cẩu xấu xí, chỉ biết cắn mông móc ruột.
- Ngươi thật sự nguyện ý dạy ta thực chiến?
Thấy Tà Thiên trấn định không tưởng nổi, Chu Triêu Dương cuối cùng cũng không nhịn được mở miệng, hỏi lời nói nhỏ mà Tà Thiên nói với hắn trên lôi đài.
Tà Thiên gật gật đầu, nghiêm túc nói:
- Học tập lẫn nhau.
- Ta nào có chỗ nào đáng giá để ngươi học tập.
Chu Triêu Dương thở phào, lắc đầu cười khổ:
- Ngươi cũng thật hung ác, vì câu dẫn ta học, thiếu chút nữa đánh ta tàn phế, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?
Tà Thiên cười cười, năm ngón tay hư trương, che ở trên mặt hắn.
Trần Cần thực sự thích Lạc Vũ Lâu, bởi vì một người xa lạ không cẩn thận nhận ra, hắn nằm trong top mười trong trận tỷ thí giữa Man Lực cảnh, các cô nương n Lạc Vũ Lâu hất thời thiếu mấy phần dối trá, nhiều thêm mấy phần nhiệt tình, cọ cọ trên người hắn.
Bất kỳ một thiếu niên mười lăm tuổi nào, đột nhiên đạt được thành tựu như thế, kiêu ngạo cùng đắc ý là điều tất nhiên, người đến kính tửu hắn trong Lạc Vũ Lâu càng ngày càng nhiều lúc, bốn chữ kiêu ngạo đắc ý, thậm chí viết trên mặt hắn.
Có điều loại tuổi trẻ khinh cuồng, sau đó một khắc biến thành ngạc nhiên, thất lạc cùng hổ thẹn.
- Ha ha, nơi này quả nhiên là nhỏ.
Lưu Dương quay đầu liếc mắt Trần Cần, không hề dừng lại đi về phía trước, vừa đi vừa đối cười nói với đồng bạn:
- Chỉ là mười vị trí đầu trong tỷ thí Man Lực cảnh mà cũng đáng được khoe khoang sao, nhìn Tà Thiên kìa, chậc chậc, so với người này, ta cũng có chút thưởng thức Tà Thiên, dù sao cũng là một kể không coi ai ra gì, một kẻ ếch ngồi đáy giếng.
- Xin dừng bước!
Trần Cần đi ra, sắc mặt khó coi địa ôm quyền thi lễ:
- Hai ta chưa từng gặp mặt, không biết các hạ vì sao muốn nói năng lỗ mãng!
Lưu Dương có chút ngoài ý muốn, bật cười nói:
- Không thuận mắt, có được hay không? Ta nói đám hoang tử các ngươi thực sự khiến người ta rất khó hiểu uy, ngươi cũng chỉ nằm trong top mười thôi mà, còn có Tà Thiên kia, dám báo danh tham gia luận võ Nội Khí cảnh.
Từ khi nghe được Tà Thiên báo danh luận võ Nội Khí cảnh, lỗ tai Trần Cần không còn nghe thấy bất kỳ thanh âm gì nữa.
So với cảm giác đạt được thứ hạng trước đó, trong lòng Trần Cần phát sinh biến hóa vi diệu, Tà Thiên lợi hại hơn mình, nửa đường bị phán thua, ảm đạm rời đi, chính mình kém cỏi hơn Tà Thiên, lại một đường hát vang tiến mạnh, không chỉ đột phá tu vi, còn trở thành hạng mười một cả nước.
Có thời gian, thành tựu thật sự có thể khiến cho một người, tự tin hơn gấp trăm lần mà đối diện với cao sơn, như bây giờ Trần Cần quên mất đồng hương Tà Thiên, rốt cuộc có bao nhiêu đáng sợ.
May mắn là, một người miệng thối để hắn nhớ lại điểm ấy, Trần Cần kềm chế tâm tình phức tạp, thản nhiên nói với Lưu Dương:
- Đa tạ các hạ thức tỉnh, ân tình này Trần Cần ta tất báo!
- Aizzz, còn muốn báo ân?
Lưu Dương bật cười, run giọng nói:
- Được, muốn báo ân thì hiện tại báo đi, nếu không, ngươi chui qua đũng quần ta?
Trần Cần không hề tức giận, cười nhạt nói:
- Được, nói cho ngươi biết một chuyện, nếu ngươi gặp lại Tà Thiên, tuyệt đối đừng nói sẽ giết chết hắn!
Không chút quyến luyến rời khỏi Lạc Vũ Lâu, Trần Cần trầm mặc nhàn nhạt thất lạc, đi đến tửu điếm, hắn mới quay người nói với Trần Cường đang trầm mặc:
- Cố lên!
Một đám trưởng lão Trần gia nghe thấy hai chữ này, trong lòng tràn đầy hổ thẹn, bọn họ cũng bởi vì thành tựu bất chợt của Trần Cần mà quên hết tất cả, bỏ mặc Trần Cần lưu luyến thanh lâu, mãi cho đến khi lần nữa biết được hành động vĩ đại kinh thiên của Tà Thiên.
- Tà Thiên cũng có chút ngạo mạn rồi, Nội Khí cảnh tầng hai kia, hắn làm sao vượt qua.
Nói chuyện, là trưởng lão trước kia nói tu vi của Tà Thiên không kém Trần Cần, hắn vừa nói xong, phát hiện rất nhiều ánh mắt chăm chú nhìn hắn, nhất thời cười khan nói:
- Lời ta vừa nói… không đúng sao! Chẳng lẽ các ngươi cho rằng hắn có thể vượt qua?
Mọi người lắc đầu đi vào tửu điếm, bọn họ đều là trưởng lão Nội Khí cảnh, đương nhiên biết được Nội Khí cảnh tầng hai ý vị như thế nào, kỳ quái là lúc Tà Thiên thực sự trở thành đối thủ, trong lòng bọn họ lại không thấy bình thường.
- A đau quá! Tà Thiên ngươi bỏ qua cho ta đi!
- Không phải, lại tới? Tà Thiên, ta thật sự không chống đỡ nổi nữa rồi!
- Làm! Đây là lần thứ mấy? Ta không muốn Nguyên Dương! Không muốn liệu thương!
- Hu hu…
Nghe thấy đệ nhất thiên tài Chu gia thương tâm khóc lóc, khóe miệng Cổ Lão Bản treo trên lỗ tai, hắn nhìn Tiểu Mã ca, mặt mày hớn hở mà nói:
- Từ nay về sau trung thực nghe đại gia, nếu không, đại gia sẽ để Tà Thiên đánh ngươi, lại trị thương cho ngươi, một ngày mười lần. Mẹ nos! Lại tiểu ra quần, phía dưới ngươi không có chốt mở à!