Vạn Cổ Tà Đế

Chương 103: Ngũ chiến định thiên – nhất chiến (hạ) (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Kết quả trận đấu đầu tiên của Nội Khí cảnh, không vượt quá dự đoán của mọi người, có điều biểu hiện của Tà Thiên, vẫn khiến mọi người giật nảy cả mình.

Cũng không phải Tà Thiên bày ra thủ đoạn Tiên ma cưỡi mây đạp gió, mà chính hắn đánh bại Chu Triêu Dương rất thảm, tuy nói xương cốt không gãy, nhưng toàn thân cao thấp không có một chỗ nào lành lặn.

Nhi tử của mình bị ngược đãi, Chu Bác Nhiên suýt nữa phát cuồng, nếu không có Cung lão cùng một đám đại nhân vật cách trở, vị cao thủ Nội Khí cảnh tầng tám này tuyệt đối sẽ giết Tà Thiên.

Nhưng khi gia chủ Chu gia chạy lên lôi đài, lại phát hiện trạng thái của Chu Triêu Dương có chút không đúng, hắn muốn đến lại bị đối thủ làm nhục chà đạp như vậy, bảo bối nhi tử cho dù không tẩu hỏa nhập ma, cũng sẽ thất hồn lạc phách, không có nghĩ đến lúc này Chu Triêu Dương thấy hắn đi tới, con ngươi lại lập loè tỏa sáng, nhỏ giọng nói:

- Đưa, đưa ta đi Nhạc, Nhạc Cư Phường.

Nhạc Cư Phường? Không phải là nơi Tà Thiên ở sao? Chu Bác Nhiên nghi ngờ mắt nhìn Tà Thiên, có lòng gọi hắn dừng lại, lại cảm thấy ống tay áo mình bị hắn giật nhẹ, vừa quay đầu lại thì nhìn thấy nhi tử lắc đầu với mình.

Luận võ Nội Khí cảnh, một ngày chỉ có 5 trận, buổi sáng hai trận buổi chiều ba trận, bởi vì võ giả Nội Khí cảnh dù sao cũng là người có mặt mũi, nếu vội vàng luận võ, rất dễ mất thân phận.

Mà một khi tấn thăng Nội Khí cảnh, sức chịu đựng của võ giả rất mạnh, cho dù Tà Thiên cùng Chu Triêu Dương là Man Lực cảnh, vừa rồi một trận cũng đánh hơn nửa canh giờ, một ngày năm trận đánh xong, sắc trời cũng tối mù rồi.

- Tà Thiên, đoán ta kiếm lời được bao nhiêu?

Không đợi Tà Thiên đi vào, Cổ Lão Bản đỏ bừng cả khuôn mặt giật cuống họng rống nói:

- Lão tử kiếm lời được chút ít, ha ha, thực ra cũng không có gì, không phải là tiền sao, mấu chốt là tâm ý ta, mặc kệ đối thủ của ngươi là ai, ta đều chọn ngươi!

Tà Thiên thấy Tiểu nhị đang theo dõi Cổ Lão Bản, biết Cổ Lão Bản đang giả vờ, trong lòng cười thầm, phân phó Tiểu Mã ca cõng Cổ Lão Bản sau đó hắn lại quay đầu nhìn một chút, cất bước rời đi.

- Ha ha, khá thú vị.

Hứa Triển Đường cùng Tà Thiên liếc nhau, ngạo khí trong lòng lần đầu tiên bị kích thích:

- Toàn trường xuất thủ hơn trăm lần, lại không một chiêu một thức, vô chiêu chi cảnh, a, làm cho bản thiếu có chút muốn đi theo con đường Sát Tu đấy!

Các trọng tài đại nhân vật trên đài không tiếp tục xem thi đấu, bọn họ cũng nhìn ra Tà Thiên sắp đột phá đến vô chiêu chi cảnh, trong lòng có chút kinh ngạc, kinh nghiệm chiến đấu phong phú của Tà Thiên từ đâu mà đến, dù sao chỉ là thiếu niên mười hai tuổi, thật sự không hợp tình lý.

Cũng chỉ có Cung lão biết, vô chiêu chi cảnh của Tà Thiên có được từ không nguy cơ tử vong.

Có thể có một vấn đề hắn không hiểu rõ, nếu thật là Sát Tu, dưới trạng thái đánh mất tình cảm lý trí, Tà Thiên làm sao có thể từ trong giết chóc đạt được kinh nghiệm chiến đấu? Điều này càng không hợp tình lý.

- Ta không phải là Sát tu trong miệng ngươi.

Bỗng nhiên, Cung lão nhớ tới Ân Điềm Nhi nói cho hắn biết câu nói này, trong lòng gợn sóng nhiều lần lên, thì thào nói:

- Chẳng lẽ, hắn thật không phải là Sát tu nhưng đôi tròng mắt kia lại giải thích thế nào.

Sau khi thảo luận vô chiêu chi cảnh của Tà Thiên, các đại nhân vật rời đi, không thể không nói, Tà Thiên quả thật làm cho bọn họ có chút chấn kinh, dù sao vô chiêu chi cảnh là cảnh giới mà rất nhiều võ giả Nội Khí cảnh đều không thể đạt tới.

Dưới thực lực tuyệt đối trước mặt, bất luận kỹ xảo nào cũng lộ ra vẻ bất lực, nhất lực phá vạn pháp, là chân lý từ xưa đến nay đạt được trong khi sát phạt, không ai có thể vượt qua chà đạp.

Trải qua trận đấu này, các đại nhân vật đều cho rằng đã nhìn thấu bảy tám phần thực lực của Tà Thiên, trong lòng nhất thời buông lỏng một hơi, đợi ngày đấu đầu tiên kết thúc, một đám thiên tài công tử trở về phủ đệ, được thông báo rằng không cần mức để ý Tà Thiên, tâm bình tĩnh đối đãi là đủ.

Những thiên tài này cũng không giống Tà Thiên khi bị lão đầu điên lừa hai lần, rất tin tưởng lời nói của các đại nhân vật trong gia tộc, cho nên bọn họ vừa thận trọng một ngày tâm thoáng chốc nhẹ nhõm, đặc biệt còn có vài người có tâm tình đi Lạc Vũ Lâu chơi đùa một phen.

Trừ Hứa Triển Đường cùng Trịnh Ngữ.

Tương đối mà nói, Hứa Triển Đường so với Cung lão còn hiểu Tà Thiên hơn, riêng chuyện Lý Nguyên Dương chết, càng làm cho Hứa Triển Đường nhớ kỹ Tà Thiên, bởi vậy, hắn không những không cho rằng Tà Thiên vô chiêu chi cảnh là đang khoe khoang, dường như cảm thấy là giấu dốt.

- Nếu như ngay cả lộ ra vô chiêu chi cảnh cũng đang tính toán giấu dốt thì Tà Thiên rốt cuộc còn có át chủ bài mạnh nhất nào nữa?

Hứa Triển Đường cười một tiếng, đi vào địa phương có chút lạ lẫm.

Khi nhìn thấy Hứa Triển Đường lần đầu tiên đi vào luyện võ đường, quên mình tu luyện, Khâu Dương hoàn toàn trợn tròn mắt, theo hắn biết, từ khi Hứa Triển Đường trở thành võ giả Nội Khí cảnh trẻ tuổi nhất Tống Quốc thì chưa bao giờ liều mạng tu luyện như vậy.

- Có thể khiến Hứa thiếu gia trong mắt không có thiên hạ, bức đến tình trạng như thế…

Khâu Dương hít sâu một hơi, nặng nề phun ra, trong lòng trĩu nặng hãi nhiên.

Về phần Trịnh Ngữ lại tương đối coi trọng Tà Thiên, là do Tà Thiên hai lần đoạt lấy Ảnh Nguyệt đao của Trịnh Xuân.

- Biểu đệ, không phải ngươi sợ ta xem thường ngươi, cố ý nói mạnh miệng như vậy chứ?

Trịnh Ngữ hồ nghi đánh giá Trịnh Xuân, lạnh giọng cười hỏi.

Trịnh Xuân nghe vậy, hận bản thân không có tám cái miệng mà giải thích, hắn vừa khoa tay vừa miêu tả:

- Ca, Thiên Toàn Địa Chuyển đấy! Ta cùng cái cường đạo kia chỉ giao thủ qua một lần, đã bị hắn học trộm được, ngươi tin tưởng được không! Còn có còn có, tên này còn làm cho ba thanh Ảnh Nguyệt đao quanh quẩn trên không trung không rơi, hù chết tiểu gia rồi.

Bất luận Trịnh Xuân nói cái gì, Trịnh Ngữ đều chỉ tin ba phần, nhưng chính là ba phần này, cũng làm cho hắn nhíu mày.

Cũng không phải Trịnh Ngữ cho rằng Tà Thiên sẽ sinh ra uy hiếp với mình, mà chính là hắn cảm thấy, Tà Thiên ở phương diện thiên phú ám thế mà vượt qua hắn khiến hắn có chút ghen ghét.

- Hừ, lợi hại hay không, đánh qua mới biết được!

Trịnh Ngữ cười lạnh, liếc mắt nhìn Trịnh Xuân, nhàn nhạt nói:

- Ngược lại là ngươi, ném mất mười tám thanh Ảnh Nguyệt đao Thần Binh cấp…. mấy ngày nay ăn nhiều vào đi.

Tà Thiên một hàng ba người trở lại sòng bạc thì nhìn thấy phụ tử Chu thị.

Cổ Lão Bản thấy xích đu của bị một người toàn thân mang huyết nhân chiếm lấy, lông mày nhất thời dựng thẳng lên, há miệng muốn mắng người, cũng may Tà Thiên xích lại gần bên tai hắn nói câu gì, Cổ Lão Bản lúc này mới cười híp mắt nói với Chu Bác Nhiên đừng khách khí, tùy ý tùy ý, sau đó bị Tiểu Mã ca đỡ vào bên trong phòng.

- Đánh nhi tử ta thành bộ dáng như vậy, rốt cuộc các ngươi có ý gì?

Chu Bác Nhiên mặt không thay đổi mở miệng, bỗng nhiên phát hiện mình nói chuyện, trái ngược với lúc trước Chu Triêu Dương dặn dò, đành phải lắc đầu thán nói:

- Thôi được rồi, chuyện của người trẻ tuổi các ngươi tự mình giải quyết!

Tà Thiên khẽ khom người tiễn Chu Bác Nhiên, lúc này mới ngồi trên ghế đá, nhắm mắt trầm tư.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️